Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 578 - Chương 578: Ông Chủ Lâm, Thật Sự Là Người Tên Tuổi Vang Dội (1)

Chương 578: Ông chủ Lâm, thật sự là người tên tuổi vang dội (1) Chương 578: Ông chủ Lâm, thật sự là người tên tuổi vang dội (1)Chương 578: Ông chủ Lâm, thật sự là người tên tuổi vang dội (1)

Văn Nam ngủ mơ mơ màng màng bị tiếng chuông báo đánh thức, buồn ngủ không mở nổi mắt.

Cảm giác thời gian không đúng, nhưng dựa vào nghị lực của người làm công, vẫn mở mắt ấn tắt chuông báo.

Vừa mở mắt, anh ta lập tức cảm giác sai sai.

Má nó đây đâu phải chuông báo, là tiếng chuông nhắc nhở vị trí của ông chủ Lâm!

Văn Nam giống như một con cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, trực tiếp ngồi dậy từ trên giường.

Lập tức ấn mở app xem vị trí.

"Đù mé, ông chủ Lâm bày quầy hàng ở núi Tần Hoàng!"

Hình ảnh trên app cung cấp rõ ràng chính là ảnh chụp huấn luyện viên thể hình tay đang cầm cháo hải sản.

Văn Nam vừa suy nghĩ vừa nhanh chóng rời giường, thuận tiện gọi điện thoại cho Tiểu Vương.

Đây không phải là địa điểm quầy cháo thứ hai sau khi ông chủ Lâm bán xong bánh bao ở Hoa Quả Sơn sao.

Không ngờ ông chủ Lâm bán lại, vậy mà không phải chỉ bán lại bánh bao, mà là mỗi ngày mỗi khác?

Bọn họ nhớ dai, sau này lúc tìm ông chủ Lâm, đi cả một vài khu danh lam thắng cảnh, núi Tân Hoàng cũng đến rất nhiều lần.

Lúc ấy bọn họ không ai nghĩ đến ông chủ Lâm lại có thể chạy đến đỉnh núi bán cháo, dẫn đến bỏ lỡ quây cháo.

Vậy chẳng phải là ngày mai bán kẹo hồ lô à?

Là fan trung thành của ông chủ Lâm, Văn Nam đương nhiên biết địa điểm này.

Lúc này Văn Nam cũng hết cách, trước xin nghỉ bệnh cho mình.

Tiểu Vương đương nhiên cũng chú ý app, nhưng anh ta ngủ như chết, chuông báo vang hay không cũng chẳng có gì khác biệt.

Từ khi bắt đầu rời giường Văn Nam luôn gọi điện thoại cho Tiểu Vương, thẳng đến khi anh ngồi trên xe taxi, điện thoại đã gọi mấy lần, vẫn chưa gọi tỉnh người này.

Đây chính là người anh em tốt của anh, không gọi không được.

Những khách hàng ruột còn lại nhận được nhắc nhở trên đường.

Cho nên phải xin phép, đỡ phải muộn trừ tiền.

Cùng thời gian, Tiểu Vương còn đang ngủ khò khò.

Chờ anh đến núi Tần Hoàng làm sao cũng phải hơn bảy giờ, trèo lên đỉnh núi tốn thời gian bao lâu tạm thời còn chưa biết, nhưng khẳng định không kịp đi làm.

Mới sáng sớm, gặp phải giờ cao điểm, có người chưa đi bao lâu đã bắt đầu kẹt. Cũng là chuyện không còn cách nào.

Bác tài nghe tiếng Văn Nam thúc giục, vừa tăng tốc, vừa nghi hoặc hỏi.

Hiện tại là so tốc độ xe, đợi đến chân núi, mới là lúc những khách hàng bọn họ giao tranh.

Văn Nam ngồi ở trong xe, nhìn xe bốn phía, không nhịn được giục bác tài lái nhanh một chút.

Chiếc nào chiếc nấy cũng tăng tốc chạy tới núi Tân Hoàng.

"Mới sáng sớm, sao nhiều người đi núi Tân Hoàng vậy."

Dần dần rời khỏi con đường chính của thành phố, tới gần khu phong cảnh núi Tần Hoàng, trên đường cũng tốt hơn nhiều. Nhưng lượng xe cũng không ít.

Bình thường núi Tần Hoàng này không có bao nhiêu người.

Đều là một vài khách du lịch vùng ngoài, hoặc là người bản địa thích rèn luyện ngắm mặt trời mọc mới đi lên. Hôm nay xe dọc theo đường này chưa từng ngừng, chiếc này nối tiếp chiếc kia.

Văn Nam nghe ra nghi hoặc của bác tài, cũng không có gì phải giữ bí mật, trực tiếp trả lời: 'Là ông chủ Lâm bán cháo ở đỉnh núi."

Bác tài cũng là người thạo nghiệp vụ.

Ông chủ Lâm, đó thật sự là người tên tuổi vang dội.

Nhất là trong nhóm lái xe bọn họ, tuần trước không biết bọn họ đã chở bao nhiêu hành khách đến cổng nông trường của ông chủ Lâm ăn đồ nướng.

Ông cũng ở trong đó kiếm được không ít tiền.

Nói đến đây bác tài liền vui vẻ.

"Nói đến ông chủ Lâm, tuần trước tôi chở một khách hàng của ông chủ Lâm về nhà, người nọ uống say ói trên xe tôi, đền cho tôi một nghìn."

"Các anh thật có tiền."

Văn Nam nghe thấy kết luận này, bất đắc dĩ cười.

Anh ta chỉ là người làm công đáng thương thôi được chưa, không cách nào so với những khách hàng tai to mặt lớn đó.

Ông lớn ăn thịt, anh ta đi theo ăn canh.

Đồ nướng tuần trước, anh và Tiểu Vương cũng luyến tiếc ăn hai bữa, tốn hơn nửa tháng tiền lương.

Cháo lần này, anh ta biết giá cả, một trăm tệ một bát, cũng xem như rẻ hơn ăn đồ nướng nhiều.

Hơn nữa xem ảnh chụp mà khách hàng đăng, còn là cháo hải sản, không thể bỏ qua. ...

Trên đỉnh núi lúc này Lâm Chu đã bán bốn bát cháo.

Tất cả mọi người vây quanh ông chủ Lâm ngồi cùng nhau ăn cháo.

Hiếm khi có thời điểm an nhàn như vậy, tất cả mọi người cực kỳ trân quý.

Bầu không khí này khiến huấn luyện viên thể hình hơi hối hận vì đã thông báo cho đại đội.

Bình thường, bọn họ nào có cơ hội ngồi cùng ông chủ Lâm thưởng thức cảnh đẹp, ăn món ngon!

"Ông chủ Lâm, tại sao anh bày quầy hàng khắp nơi vậy, ở lại Giang Đông không tốt à, tất cả mọi người cực kỳ nhớ anh.

Trên đỉnh núi trừ Lạc Vũ, huấn luyện viên thể hình, còn có một nữ khách hàng.

Lúc này ăn từng muỗng cháo nhỏ, tội nghiệp nhìn Lâm Chu.

Vấn đề này Lâm Chu thật không biết trả lời bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần có người hỏi, vẫn phải trả lời.
Bình Luận (0)
Comment