Chương 580: Hôm nay anh ắt phải ăn được cháo hải sản này!
Chương 580: Hôm nay anh ắt phải ăn được cháo hải sản này!Chương 580: Hôm nay anh ắt phải ăn được cháo hải sản này!
Hoạt động leo núi này thật sự làm khó anh ta.
Hơn nữa lên núi đã không có đường quay đầu lại.
Đã biết ông chủ Lâm ở đỉnh núi, mà anh ta đã đi một nửa.
Nếu hiện tại từ bỏ, trèo không công lâu như vậy, cháo hải sản còn chưa ăn được.
Đó là cháo hải sản mà ông chủ Lâm làm đó.
Giống như bánh bao là món ngon mà khách hàng phía sau chỉ nghe qua, hiện tại vất vả lắm có cơ hội mua lại. Ai có thể từ chối chứ?
Núi này, hôm nay nói cái gì cũng phải trèo lên!
Nhìn phía trên có người nhanh hơn anh ta.
Dần dần, càng trèo càng cao, Văn Nam cảm giác tâm mắt của mình hơi mơ hồ.
Văn Nam không nghỉ ngơi nữa, thu hồi di động lại tiếp tục đi lên trên, cũng không quan tâm Tiểu Vương có nghe khuyên hay không.
Lúc này trong lòng anh ta chỉ có cháo hải sản của ông chủ Lâm trên đỉnh núi chống đỡ anh ta.
Văn Nam cổ vũ cho bản thân, lê bước chân nặng nề, từng bước một, gian nan trèo lên.
Hôm nay anh nhất định phải ăn được cháo hải sản này!
Phong cảnh xinh đẹp xung quanh cũng không xuất hiện trong mắt anh ta, một lòng chỉ muốn trèo lên đỉnh núi.
Nhìn phía dưới, còn có người đang đi lên trên.
"Ai má ơi, tôi cảm giác hai tuần này chúng ta giống như chìm đắm trong hạnh phúc, mỗi ngày không cần làm gì, vừa mở mắt đã có địa điểm mà ông chủ Lâm bày quầy hàng."
Kiên trì, kiên trì
So sánh với tốp đầu tiên khách hàng bọn họ đã đi tới sườn núi, khách hàng dưới chân núi vừa mới trèo lên trong mắt còn có sự vui mừng ngây thơ.
Mồ hôi rơi vào trong mắt nhất thời kích thích đau rát.
"Ai má ơi, tôi còn cho rằng sáu giờ mọi người đều đang ngủ, không bao nhiêu người đọc được tin nhắn chứ."
"Tôi đã dự kiến trước, lái xe điện còn có thể đi đường tắt."
"Mấy anh em, ông chủ Lâm ngay trước mắt, xông lên!"
"Còn không phải sao, tôi nhanh chóng chạy tới, cảm giác vẫn là muộn rồi, sáng sớm giờ cao điểm kẹt xe."
Theo thời gian đến tám giờ, núi Tân Hoàng đã tụ tập rất đông người.
Đìu mé, thực sự có người trèo lên tới.
Bên phía bọn họ mới bắt đầu, tám giờ, cuối cùng có khách hàng trèo tới đỉnh núi.
Một đường im lặng trèo lên.
Lúc ban đầu mọi người còn cổ vũ nhau, một đường hi hi ha ha trèo lên, theo quá trình leo núi, thể lực đang không ngừng mất đi, trong đám người cũng chỉ có tiếng thở.
Lâm Chu nhìn khách hàng giơ gậy gộc không biết nhặt được ở đâu, khập khiễng đi tới cậu, ánh mắt hơi trừng lớn.
Đường lên núi trở nên hơi chật chội.
Khách hàng giơ gậy nhìn thấy Lâm Chu cũng cực kỳ buồn cười.
Lời nói vui mừng đều nói không được, chỉ có thể đẫm nước mắt xông tới Lâm Chu.
Vẻ mặt sáng ngời biểu đạt với mọi người, suốt đoạn đường đi đến đây anh ta vất vả cỡ nào. Lâm Chu đối diện tầm mắt của anh ta, dáng vẻ tôi hiểu, mở thùng giữ ấm trước người ra.
Trong nháy mắt, mùi thơm của cháo hải sản lan tràn trong không khí. Cả những khách hàng cách đỉnh núi một đoạn cũng ngửi được.
Loại cảm giác này!
Mấy khách hàng muốn chết tới, ngửi được mùi thơm này, ai nấy đều giống như tiêm chất kích thích, trong mắt lóe qua ánh sáng xanh như sói đói.
Người giờ này có thể trèo lên đỉnh núi, nào không phải người độc ác, còn chưa ăn sáng.
Mùi cháo hải sản giống như là một miếng thịt bị ném vào trong bầy sói đói.
Văn Nam mệt đến mức thần chí sắp không tỉnh táo, ngửi thấy mùi thơm của cháo hải sản thì không nhịn được nở nụ cười, lại chỉ có thể phát ra mấy tiếng 'hộc hộc hộc -.
Cơ thể mệt mỏi như là lâu ngày gặp được cam lộ (sương ngọt làm mát dịu lòng người) khôi phục cuộc sống mới vậy.
Anh dựa vào một hơi cuối cùng liên tiếp vượt qua ba bốn người, cắn chặt răng leo lên.
Nếu kỳ thi đại học năm đó anh có nghị lực này thì đã không chỉ thi đại học chuyên ngành rồi.
Haizzl
Một hơi của Văn Nam trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Chu thì không còn.
Cả người cũng mềm oặt ngã trên mặt đất.
Khiến mọi người ở đây giật nảy mình.
"Ui da má ơi, đây là sao thế, ông anhl"
Một giây trước huấn luyện viên thể hình còn đang nói chuyện với Lâm Chu, một giây sau nghe thấy một tiếng "bịch" thì sợ hết hồn.
Anh ta vừa quay đầu lại, đã thấy Văn Nam nằm trên đất.
Tiếp theo, không chỉ có một người. Liên tiếp hai ba khách hàng leo đến đỉnh núi, đừng nói là mở miệng nói chuyện, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Việc leo núi này còn mệt hơn hồi chạy theo xe buýt đi mua trứng trà nữa.
Về phần tại sao lại mệt mỏi như vậy, đương nhiên là mọi người không chỉ phải leo núi, tiêu hao thể lực mà còn phải leo nhanh, đi lên đỉnh núi trước những người khác, tranh thủ sợ không ăn được.
Nếu như cực khổ leo lên núi rồi mà cháo lại bán hết, vậy bọn họ thật sự có thể tuyệt vọng đến hai mắt trợn trắng.
Lâm Chu bị mấy khách hàng từng chút từng chút bò lại gân cậu dọa sợ không nhẹ.