Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 596 - Chương 596: Ghen Tị Khiến Bọn Họ Hoàn Toàn Thay Đổi (1)

Chương 596: Ghen tị khiến bọn họ hoàn toàn thay đổi (1) Chương 596: Ghen tị khiến bọn họ hoàn toàn thay đổi (1)Chương 596: Ghen tị khiến bọn họ hoàn toàn thay đổi (1)

Kẹo hồ lô làm từ siro ngon nhất định phải có màu sắc trong suốt, lớp vỏ ngoài giòn cứng và sáng bóng như thủy tỉnh.

Bên này, cậu đang chuẩn bị kẹo hồ lô để bày quầy bán vào giữa trưa. Bên kia, những khách hàng đến từ nơi khác đang tụ tập ở Giang Đông đã lục tục rời đi.

Công tác giữ bí mật của người Giang Đông thật sự quá tốt.

Bọn họ đến đây hai ngày cũng không tìm được chút dấu vết gì của ông chủ Lâm, đành phải rời đi.

Tuần này, ngày nào ông chủ Lâm cũng đổi chỗ bày quầy bán hàng, quả là khiến các khách hàng đến từ nơi khác không rõ tình huống, hoàn toàn bối rối.

Không chừa đường sống nào cho bọn họ.

Có người chỉ xin nghỉ một ngày để đến tìm ông chủ Lâm.

Cùng ngày không tìm thấy đã bắt đầu rút lui.

Sau khi nhận được bài học từ Tứ Đại Giai Không, bây giờ nhóm khách hàng ruột không quá tin tưởng những người khác trong nhóm.

Điều này làm nhóm khách hàng ruột ở Giang Đông cực kỳ vui vẻ.

Khách hàng ruột tìm ra quy luật bày quầy bán hàng tuần này của ông chủ Lâm, bố trí kỹ càng ở những địa điểm cậu chưa trở lại bày quầy bán hàng.

Người không vì mình, trời tru đất diệt nha!

Ít người giành ăn, bọn họ sẽ ăn được nhiều hơn.

Trường tiểu học quốc tế, nơi ông chủ Lâm bán kẹo hồ lô. Quán bar, nơi cậu bán gà rán. Chợ bán thức ăn, nơi cậu bán cá kho cơm rượu. Gầm cầu, nơi cậu bán hamburger. Viện dưỡng lão, nơi cậu bán xiên que chiên và núi mộ, nơi bán hoành thánh.

Rất ít người chống đỡ được đến thứ sáu.

Thế nên, lúc Lâm Chu lái xe ba bánh đến cổng trường tiểu học quốc tế, các fans ở bốn phía lập tức nhận được tin tức.

Một người đi tìm, tìm được ông chủ Lâm rồi thì mất bóng, chỉ ăn một mình!

8 giờ sáng, trước cổng viện dưỡng lão không thấy ông chủ Lâm, vậy hôm nay có thể loại bỏ xiên que chiên. Trọng điểm chuyển thành kẹo hồ lô giữa trưa, chợ bán thức ăn chạng vạng, gà rán hoặc hamburger buổi tối và hoành thánh nửa đêm.

Mỗi địa điểm đều có các nhóm người khác nhau được cử đến trông coi, kiểm tra và cân bằng lẫn nhau, đề phòng xảy ra sự việc tương tự Tứ Đại Giai Không.

Mọi người thấy Lâm Chu đỗ xe xong vội vọt đến xếp hàng nhanh như chớp.

Thời gian này, học sinh tiểu học vẫn chưa tan học.

Trước cổng trường chỉ có phụ huynh và khách hàng.

Tất cả nhân lực có thể loại bỏ các điểm còn lại.

Lâm Chu nhìn dáng vẻ họ chờ đợi đã lâu, khóe miệng khẽ co giật.

Nhóm học sinh còn chưa tan học, siêu thị của Trình Quảng Bằng cũng trong trạng thái yên tĩnh.

Các phụ huynh không biết do đau đầu hay vì lý do nào khác, nhưng họ vẫn cực kỳ thành thật bước đến xếp hàng mua kẹo hồ lô cho mấy đứa nhỏ.

Một số phụ huynh nhận ra Lâm Chu, thoáng chốc, cảnh tượng con mình ầm ï đòi ăn kẹo hồ lô ở nhà lại hiện lên trong tâm trí. Lâm Chu không dám tưởng tượng lỡ mấy người này mua hết kẹo hồ lô, sau khi các em học sinh tiểu học tan học có thể khóc ầm lên tại chỗ hay không.

Kẹo hồ lô đã đưa đến trước cửa, nếu họ còn không mua, chờ lúc bọn nhỏ ra thấy được, lúc đó họ sẽ không chịu nổi bọn nhỏ nhốn nháo nhức cả đầu.

Hay thật! Nhiều người đến xếp hàng giành ăn kẹo hồ lô với các học sinh tiểu học tới vậy àI

Hắn theo thói quen đứng trước cửa siêu thị nhìn về phía cổng trường, tìm quầy kẹo hồ lô khắc sâu trong lòng kia.

Hắn vừa liếc mắt đã thấy ngay quầy hồ lô mình ngày nhớ đêm mong.

Dường như không kịp phản ứng.

Hai mắt Trình Quảng Bằng đột nhiên sáng rỡ, đứng phắt dậy chạy đi, trong mắt chỉ có quầy kẹo hồ lô lóa mắt kia.

Hắn thấy ông chủ Lâm vừa bày quầy đã có người bắt đầu xếp hàng bèn gấp gáp chạy qua.

Sau đó, hắn vừa trèo lên lan can trước cửa nhà, lại đụng phải cảnh sát giao thông.

"Thẳng nhóc này, lại là cậu. Trí nhớ của cậu kém thật nhỉ!"

Cảnh sát giao thông đứng phía ngoài lan can, hai tay chống nạnh, im lặng nhìn Trình Quảng Bằng.

Đầu óc Trình Quảng Bằng chợt tỉnh táo lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía quầy kẹo hồ lô còn cách hắn một con đường.

Rõ ràng khoảng cách này gần đến thế, nhưng hắn lại cảm thấy xa vời vợi.

Này có khác gì cuộc gặp gỡ giữa Ngưu Lang - Chức Nữ xa cách ngàn dặm đâu!

Hắn khóc chết rồi!

Đầu óc muốn teo tóp, hắn nhìn cảnh sát giao thông chặn đường, rụt chân về, lại nhanh chóng nhấc chân trèo qua.

Cảnh sát giao thông sửng sốt một lát, sau đó không nhịn được vui vẻ.

"Trèo lưu loát đấy! Nào, trèo qua trèo lại đủ 100 cái đi, tôi giúp cậu."

Trình Quảng Bằng nghe thế, mặt mày xanh lè xanh lét.

"Chú cảnh sát giao thông ơi, lát nữa tôi quay lại rồi trèo được không? Tôi đang vội đi mua kẹo hồ lô. Chờ tôi mua vê chắc chắn sẽ trèo không thiếu một cái."

Cảnh sát giao thông nghe hắn nói thì nhìn về phía trường tiểu học đối diện. Quả nhiên, ông chủ Lâm đang bán kẹo hồ lô bên kia.
Bình Luận (0)
Comment