Chương 639: Cậu còn được lên cả TV (2)
Chương 639: Cậu còn được lên cả TV (2)Chương 639: Cậu còn được lên cả TV (2)
Mọi người đều biết thân phận của cậu rồi à?
Nếu không thì là gì?
Lâm Chu quyết định nói chuyện phiếm một chút.
Cảm giác ngồi lê đôi mách về chính mình rất kỳ diệu.
"Đã xảy ra chuyện tốt gì rồi ạ? Sao tôi cảm thấy hôm nay mọi người vui thế?"
Lâm Chu cười hỏi. Lúc này, vài người vừa đi đến chờ ăn hamburger trứng mới nhận ra Lâm Chu không phải người địa phương.
"Suýt nữa quên mất cậu là người phương nam, chắc là không xem đài địa phương trên TV."
"Hôm qua, đài truyên hình Bạch Long Giang đăng bản tin sáng sớm về chợ sáng Bạch Hà chúng ta, khen đến nỗi những người bày bán hôm nay đều vô cùng vui sướng. Thế nên có nhiều người đến bày quầy bán hàng. Đoán chừng khi trời sáng sẽ càng nhiều người đến chợ mua đồ hơn."
"Trên mạng cũng có ấy! Thậm chí còn có cuộc phỏng vấn người nước ngoài đến xếp hàng nữa! Ai cũng khen hamburger trứng cậu làm ăn ngon lắm, tăng thể diện cho chợ sáng Bạch Hà chúng ta."
Lâm Chu: ??2
"Tình huống gì thế? Tôi không biết gì cả."
Gì cơ? Cậu còn lên TV nữa hả? Sao cậu không biết?
Hể?
Lâm Chu ngơ ngác chớp mắt nói.
"Nói đến chuyện này, cậu còn lên TV nữa nha!"
Thì ra là lên TV thế này.
Lâm Chu ngây ngốc nhận lấy chiếc điện thoại Đại Tráng đưa đến, trên đó là tin tức về chợ sáng Bạch Hà.
"Hê hê, con gái tôi nói trên mạng có báo đăng chợ sáng Bạch Hà trở nên nổi tiếng rồi. Còn hỏi tôi biết quây hàng mà người ta đứng xếp hàng dài bán gì không. Có gì mua cho con bé một phần nữa."
Buôn bán tốt có nghĩa là kiếm được nhiều tiền.
Chợ sáng trở nên nổi tiếng đồng nghĩa với đông người tìm đến.
Đông người tìm đến sẽ giúp lượng khách hàng của chợ sáng tăng cao. Nhiều khách thì việc làm ăn buôn bán của mọi người sẽ tốt hơn.
Lâm Chu đã hiểu, sau đó cậu cũng biết tại sao mọi người lại phấn khởi như vậy.
Bên ngoài đang rất lạnh, trời còn chưa sáng đã ra bày bán, có ai không muốn kiếm tiền đâu!
Lâm Chu cười, chuẩn bị bày hàng.
Cậu biết bọn họ bày quầy bán hàng vất vả. Đối mặt với chuyện tốt thế này, cậu cũng cảm thấy vui lây.
Đương nhiên cậu biết rất rõ cuộc sống của họ.
Lâm Chu bày quầy bán hàng mỗi tuần, tiếp xúc nhiều với những người bán hàng này.
"Thế thì quá tốt rồi."
Kiếm được nhiều tiên, không vui sao được?
Những người còn lại thấy cậu bày quầy bán hàng, không nói hai lời bắt đầu xếp hàng.
"À, các du học sinh hai ngày trước đâu nhỉ? Hôm qua họ đến từ sớm mà sao hôm nay vẫn chưa thấy ai." "Nhóm người kia ăn mạnh lắm đấy! Không thấy họ tôi hơi không quen."
"Ha ha ha ha, có lẽ vì chuyện liếm cột bị vây xem hôm qua nên hôm nay họ ngại, không đến đấy"
"Không đến mức đó đâu, hamburger trứng này ngon như vậy, ai nỡ bỏ được!"
Đúng là không nỡt
Thế nên nhóm người Thượng Quan Tỷ buồn bực xấu hổ đến tức giận, lên máy bay về thẳng trường học. Sau khi học hết tiết, nửa đêm lại nhớ đến hamburger trứng.
Vội mua vé máy bay trong đêm để chạy qua.
Nhưng họ đến nước Nga quá khuya, đành tìm khách sạn ở trước.
Chuẩn bị sáng sớm sẽ qua sông đến bên này.
Hiện giờ họ đang ở ngay bên kia sông, cầm ống nhòm tìm kiếm phía bờ đối diện.
"Để tớ xem thử quầy hamburger trứng đã bày hàng ra chưa?"
"Bày ra rồi, bày ra rồi, mọi người đang xếp hàng."
"Thế giờ chúng ta làm sao ra ngoài đây?"
"Trời còn chưa sáng, không có tàu!"
"Không thì bơi qua luôn đi?"
"Cậu bị ngáo hả! Chưa nói tới trời đang rất lạnh, nước sông lạnh cỡ nào, miễn thị thực thì miễn nhưng bơi qua đó là vượt biên bất hợp pháp. Cậu nghĩ cái qué gì thết"
Thượng Quan Tỷ dứt lời lập tức tặng một bàn tay vào cái đầu nảy ra ý tưởng tồi của bạn học, đoạt lấy ống nhòm nhìn.
Tuy không nhìn thấy ông chủ nhưng có thể thấy bóng lưng ông chủ đang chế biến hamburger trứng, còn có hơi nóng bốc lên từ quầy hàng, cậu đã bắt đầu chảy nước miếng.
Mấy người họ lén lút tụ tập nhìn qua phía đối diện bằng ống nhòm.
Việc này rất khả nghi trong mắt người tuần tra.
Bọn họ nhanh chóng bị người ta chú ý.
Không chờ người Hoa quốc bên kia ra tay, nhóm Thượng Quan Tỷ đã bị người tuần tra ở nước Nga bắt giữ.
Hành động của họ rất dễ khiến người khác hiểu lầm, ai không biết còn tưởng người nước Nga bọn họ đang do thám bí mật của Hoa quốc. Ai bảo mới sáng sớm họ cầm ống nhòm nhìn sang bên kia làm gì!
Nhóm Thượng Quan Tỷ ngơ ngác bị dẫn đi.
Chờ đến lúc họ bước ra, bên ngoài đã hửng sáng.
Mấy người họ trông khá là nhếch nhác.
"Ai đề nghị trời còn chưa sáng đã đến bờ sông canh me đấy hả?"
Vừa nghĩ đến cảnh mấy người họ bị người nước ngoài dẫn đi thẩm vấn vì tình nghỉ do thám tin tức của Hoa quốc, bọn họ cực kỳ căng thẳng.
Luôn cảm thấy gần đây bọn họ không bình thường lắm.
Đầu tiên là làm ra chuyện không cách nào tưởng tượng được: Liếm cột tập thể.
Sau đó lại suýt nữa bị xem thành gián điệp.