Chương 64: Anh đưa bạn gái đi leo núi à? (2)
Chương 64: Anh đưa bạn gái đi leo núi à? (2)Chương 64: Anh đưa bạn gái đi leo núi à? (2)
Chả trách cha anh lưu luyến không quên món bánh bao của Lâm Chu. Không ngờ Lâm Chu còn trẻ như vậy mà tài nấu nướng đã vô cùng xuất sắc!
“Thêm một bát nữal"
Trương Minh Viễn chưa ăn sáng, cháo bào ngư mỹ vị như vậy, ăn một bát sao đủ được? Anh ăn xong lập tức muốn mua thêm một phần.
Anh còn chưa hỏi xem Lục Thiển có muốn ăn thêm hay không.
Lục Thiển lắc đầu, có lòng nhưng không có sức.
Một bát cháo này đã to hơn bữa ăn thường ngày của cô rất nhiều.
Cô có thể ăn hết một bát đã rất khiếp sợ. Nếu thêm một phần nữa, chắc chắn cô ăn không hết.
Nhưng mua một phần cho bạn thân của cô thì được. Giờ này chắc cha mẹ cô đã ăn sáng cả rồi, chỉ có bạn thân còn chưa tỉnh ngủ mới có phúc thưởng thức bát cháo bào ngư ngon lành này.
Thời gian dọn hàng hôm nay sớm hơn hai ngày trước nhiều. Lâm Chu còn cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
"Vậy lấy tôi thêm hai phần, trong đó có một phần mang đi."
Đúng là quá khéo mài!
"Vừa khéo tôi còn hai phần cuối cùng."
Lâm Chu nhìn Trương Minh Viễn ăn xong lại muốn ăn tiếp, vui đến mức tươi cười rạng rỡ.
Bán xong thì cậu có thể dọn hàng rồi!
"Tôi muốn mua một phần cho bạn thân tôi."
Mới đầu cậu nhìn thấy nhiệm vụ còn tưởng tuần này mình không kiếm được tiền rồi chứ.
Còn có nhóm sinh viên kia nữa.
Xem như khá tốt. Không ngờ một bát cháo một trăm tệ mà vẫn bán đắt hàng như vậy.
Chủ yếu là nhờ Trương Minh Viễn một mình mua năm phần, giải quyết rất nhiều cháo.
Trương Minh Viễn bưng bát cháo bào ngư, không vội ăn.
Chứng tỏ lòng cậu còn chưa đủ đen tối. Nếu không, cậu định giá dựa theo hệ thống sẽ kiếm được rất nhiều tiền!
"Đúng lúc chúng ta có thể cùng nhau xuống núi."
Bây giờ xem ra cậu còn kiếm được nhiều hơn cả hai tuần trước.
Chờ Lâm Chu thu dọn giỏ trúc xong, ba người kết bạn cùng đi xuống núi.
Trương Minh Viễn nghe cha hỏi xong, không biết nghĩ đến điều gì mà không nhịn được bật cười.
Lái xe nhanh hơn xe ba bánh nhiều, lúc Lâm Chu về đến nhà, Trương Minh Viễn đã cùng cha anh ăn cháo bào ngư.
Trương Minh Viễn lái xe tới, còn Lâm Chu đi xe ba bánh, họ cũng ai vê nhà nấy.
Lục Thiển lái xe đi tìm bạn thân của cô.
"Đây chính là món cháo Lâm Chu bán ở núi Tân Hoàng tuần này à?”"
Đến chân núi, ba người tự giác tách ra.
Cha anh ở phía đối diện lộ vẻ khó hiểu, Trương Minh Viễn giải thích: 'Chẳng qua con cảm thấy cái tên Lâm Chu này rất hợp với cậu ấy."
Nếu đổi chỗ bày quầy bán hàng mỗi ngày, chẳng phải sẽ gọi là Lâm Thiên à?
"Không biết lớn nhỏ, Lâm Chu là bạn tốt của cha con, lúc gặp mặt con phải gọi cậu ấy là chú."
Trương Minh Viễn: ... Nụ cười sẽ không mất đi, chỉ là dời từ điểm này sang điểm khác.
Trương Minh Viễn nghiêm túc ăn xong ngụm cháo cuối cùng, bày tỏ phải đi làm.
"Gấp cái gì, cha còn chưa hỏi con xem mắt thế nào đấy!"
Trương Kiến Quân tức giận trợn mắt nhìn Trương Minh Viễn.
Già đầu rồi còn không mau tìm bạn gái đi.
Mấy lão già trong vòng bạn bè bằng tuổi ông có ai chưa được ôm cháu đâu. Có người cháu trai đã lên tiểu học rồi. Ngày nào cũng đưa đón cháu, thời gian về hưu trôi qua càng thêm đặc sắc.
Không giống ông, chỉ có thể leo núi, đánh cờ, thưởng trà.
Nếu ông hẹn đi câu cá cùng đám bạn chí cốt kia, họ mở miệng ngậm miệng đều là cháu trai, cháu gái nhà họ thế này thế nọ, còn thuận tiện hỏi một câu: Con trai ông đã kết hôn chưa.
Sự chênh lệch này khiến Trương Kiến Quân chả buồn hẹn gặp mấy lão bạn già nữa.
May mà ông quen được cậu bạn trẻ tuổi Lâm Chu, nếu không cuộc sống sẽ buồn tẻ hơn rất nhiều.
"Cũng được ạ, phải xem phản ứng của nhà gái bên kia thế nào đã."
Trương Minh Viễn cho ông đáp án mập mờ xong thì lượn đi ngay.
Để lại ông lão Trương Kiến Quân cô đơn lẻ loi ở nhà một mình.
Trương Kiến Quân ung dung húp cháo, cảm thán cháo bào ngư ngon thật. Nếu có thể ăn cùng bánh bao của tuần trước thì đúng là bữa sáng tuyệt mỹ.
Tài nghệ nấu nướng này còn giỏi hơn đầu bếp nhà ông rất nhiều.
Cũng may ban sáng ông không có khẩu vị gì, ăn không nhiều nên bây giờ bụng vẫn chứa nổi bát cháo này.
Vừa nghĩ tới hôm nay được con trai leo núi mang cháo về, có khi ngày mai sẽ không được ăn nữa, ông lập tức trở nên nóng nảy.
Đã nếm được món ăn càng ngon hơn mà bị bắt phải nhịn, ai mà chịu cho nổi!
Dù sao mỗi ngày ông đều phải leo núi, hay là đêm nay ngủ sớm một chút, sáng mai đi leo núi Tân Hoàng nhỉ?
Tuy không thể xuất phát cùng Lâm Chu lúc bốn giờ sáng.
Nhưng sáu giờ dậy lên núi ăn bát cháo thì không thành vấn đề.
Ông càng nghĩ càng phấn khích.
Trương Kiến Quân cứ thế quyết định.
Chuẩn bị sáng mai sẽ cho Lâm Chu niềm vui bất ngờ. ...
Một bên khác, tám giờ tối.
Công viên Hoa Quả Sơn vẫn có một nhóm người đang chờ Lâm Chu bày hàng.