Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 70 - Chương 70: Người Hoa Quốc Không Lừa Người Hoa Quốc

Chương 70: Người Hoa quốc không lừa người Hoa quốc Chương 70: Người Hoa quốc không lừa người Hoa quốcChương 70: Người Hoa quốc không lừa người Hoa quốc

Vẻ mặt bạn gái của Tào Hồng Tín cũng nghiêm túc nói với nữ sinh.

Trong mắt tất cả đều là chị em, tin tôi đi, ngon lắm.

Nữ sinh nghe lời đề cử lúc này chuẩn bị đi mua một chén.

"Mau ăn đi, một lát là hết đó, ông chủ nấu có một nồi thôi."

Nghe xong, cặp tình nhân này lập tức sinh ra cảm giác khẩn trương, nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Chu mua cháo.

"Ông chủ, cho hai chén cháo hải sản."

"Có ngay-"

Lâm Chu vui vẻ cầm lấy hộp mang đi bắt đầu múc cháo.

"Thìa ở trong giỏ trúc, tự mình lấy nhé."

Hôm nay buôn bán rất tốt.

Hơn nữa mùi thơm của cháo hải sản, căn bản không phải cháo bình thường có thể sánh bằng.

Vừa mở nắp ra, người nào nhìn thấy nhiều hải sản như vậy không mơ hồ chứ.

Quả nhiên không ai có thể từ chối cháo hải sản khi tất cả đều là hải sản.

Rất nhanh đã múc xong hai chén cháo đưa cho khách hàng, Lâm Chu lại thu hai trăm tệ.

Một nồi cháo đã không còn lại bao nhiêu.

"Ông chú, hôm nay chú đến núi Tần Hoàng rèn luyện ạ?"

Cậu không nhìn lầm chứ?

Đây không phải ông bác leo núi sao?

Lâm Chu nói xong thì nhìn thấy một bóng dáng quen mắt đã đi tới.

Một già một trẻ cứ như vậy bắt đầu hàn huyên.

Mấy ngày nay đều là một mình leo núi, cậu cũng rất hoài niệm bầu không khí cùng ông bác Trương leo núi, có người cùng nhau nói chuyện phiếm, sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

"Cậu không ở đây, một mình tôi leo núi cũng không có sức."

Lâm Chu nhìn thấy Trương Kiến Quân còn khá vui mừng.

Tạ Hoành ở bên cạnh vô cùng chú ý đến Lâm Chu, nghe vậy hiểu rõ gật đầu.

Người già rồi, khẩu vị ăn uống cũng tăng lên.

"Cho tôi hai chén cháo hải sản nhé, cháo bào ngư hôm qua con tôi đến mua cũng rất ngon, ngang ngửa với bánh bao mà cậu làm!"

Hiện tại đã có đáp án!

Trước kia cậu còn cảm thấy kỳ quái, tại sao muốn lên đỉnh núi bán cháo.

Trương Kiến Quân tưởng tượng đến mùi vị kia, theo bản năng nuốt nước miếng.

Chả trách ông chủ muốn lên đỉnh núi bán cháo, thì ra luôn có thói quen leo núi.

Nào giống với lúc còn trẻ, vốn dĩ không quan tâm ăn cái gì, ăn cơm chỉ là duy trì sinh mệnh thôi, chỉ cần không đói bụng là được, bắt đầu bận rộn sẽ thường xuyên quên ăn cơm.

Cũng là về hưu lập tức rảnh rỗi, không có việc gì khác ngược lại lực chú ý sẽ đặt trên những việc nhỏ này.

Liền coi trọng các phương diện như thân thể, ăn cơm, cuộc sống hơn.

Dạ dày của ông cũng không tốt, hàng năm có bệnh dạ dày, một khi không chú ý liền đau dạ dày, lúc còn trẻ không chú ý thân thể, bận rộn cả ngày mới ăn một bữa, dần dần dạ dày bị hỏng mất.

Hiện tại già rồi trái lại muốn điều dưỡng.

Từ khi ăn món ăn mà Lâm Chu làm, ông phát hiện dạ dày của mình không còn đau nữa.

Vẫn là cháo Hoa quốc tốt cho dạ dày, có tác dụng hơn ba cái thuốc kia.

"Được ạ- ngày hôm qua cháu nhìn thấy anh Trương và bạn gái cùng nhau đến mua cháo bào ngư còn tay nắm tay cơ, xem ra chú rất nhanh sẽ không cần lo lắng vấn đề con dâu nữa."

Lâm Chu múc xong cháo vừa nói vừa đưa cho Trương Kiến Quân.

"Cái gì?"

Trương Kiến Quân kinh ngạc đến không ổn, vẻ mặt không thể tin.

Ngày hôm qua lúc ông hỏi Trương Minh Viễn, thằng nhóc đó rất lạnh nhạt chỉ một câu cũng tạm thì chạy đi mất, không ngờ ở chỗ ông không biết, vậy mà còn tay trong tay leo núi cơ đấy.

Chậc chậc chậc, thằng nhóc này còn không nói thật với ba nó cơ.

Lát ông trở về sẽ gọi một cuộc cho lão Lục, nói không chừng mối hôn sự này thật sự có thể thành.

Nghe nói cô con gái của nhà họ Lục đó là giáo viên mầm non, rất thích trẻ con, tốt biết bao! Thích trẻ con, nói không chừng sau khi kết hôn rất nhanh sẽ có thể ẫm cháu, hơn nữa học giáo viên mầm non còn có thể dẫn con theo, thật sự là người con dâu được chọn thỏa đáng.

Trong giới không biết bao nhiêu người nhớ thương cô con gái của nhà Lục tổng đấy, ông phải nhanh chóng thay con trai chốt hạ mới được.

"Chú không biết ạ?"

Nhìn biểu hiện kinh ngạc trên mặt Trương Kiến Quân, sau đó lại ngây ngốc nở nụ cười, Lâm Chu run rẩy cả người.

"Con trai của tôi ngày nào cũng nghiêm mặt, chắc là xem tiểu thuyết tổng tài hơi nhiều, cảm thấy như vậy có khí chất tổng tài bá đạo, ít nói cực kỳ, tôi không hỏi ra cái gì."

Lâm Chu nghe thấy lời nói của ông Trương, cẩn thận ngẫm nghĩ quả thật hình như con trai của ông Trương có dáng vẻ một tổng tài lạnh lùng.

Ngay cả lúc ăn cháo trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nói cũng ít.

Không ngờ lúc riêng tư lại xem tiểu thuyết tổng tài bá đạo?

Lâm Chu tưởng tượng ra hình ảnh kia một lời khó nói hết.

Đây không phải thứ mà mấy bé gái thích xem sao?

Giống như là nhìn ra được Lâm Chu suy nghĩ cái gì.

Trương Kiến Quân cũng có chút xấu hổ, có phải ông không cẩn thận hủy hình tượng của con trai rôi không?
Bình Luận (0)
Comment