Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 702 - Chương 702: Anh Sợ Sau Này Sẽ Không Có Cơ Hội Ăn Đậu Hũ Ngon Như Vậy Nữa! (2)

Chương 702: Anh sợ sau này sẽ không có cơ hội ăn đậu hũ ngon như vậy nữa! (2) Chương 702: Anh sợ sau này sẽ không có cơ hội ăn đậu hũ ngon như vậy nữa! (2)Chương 702: Anh sợ sau này sẽ không có cơ hội ăn đậu hũ ngon như vậy nữa! (2)

Thử hỏi có ai dám nhìn cảnh tượng tàn khốc này!

"Hả?"

Cũng có người lớn gan muốn cứu người, không thể trơ mắt nhìn đồng loại bị con hổ cắn được, định tạo ra tiếng động để đánh lạc hướng con hổ.

Sau đó, đám người căng thẳng nhìn chằm chằm con hổ, nếu có dấu hiệu bất ổn sẽ lập tức hành động.

Kết quả, họ chỉ thấy con hổ đi đến trước mặt Tiêu Phàm, không thèm nhìn Tiêu Phàm lấy một lần, cứ thế cúi đầu ăn đậu hũ rơi trên mặt đất.

"Hể?"

Nhóm khách du lịch lo muốn chết nhìn thấy một màn này đều mê mang một hồi.

Tuy mọi người không rõ tại sao hổ không cảm thấy hứng thú với con người, lại đi ăn thứ gì đó trên mặt đất, nhưng vẫn nhanh chóng nhận ra đây là thời điểm tốt để cứu người.

Nào ngờ con hổ này không ra bài theo lẽ thường.

Có vài người to gan, thận trọng đến gần vị trí Tiêu Phàm.

Khi bạn của Tiêu Phàm thấy người trước mặt con hổ là Tiêu Phàm, tâm trạng thật sự cực kỳ tuyệt vọng.

Chạy không được thì bò.

Họ liên tục vẫy tay ra hiệu bảo anh chạy mau.

Lúc nãy, anh ta đã định đứng ở một phía khác Tiêu Phàm, hét to để thu hút sự chú ý của con hổ.

Hiếm khi con hổ không có dấu hiệu tấn công.

Thế là Tiêu Phàm nhìn con hổ đang tập trung ăn, dùng hai tay bò ra ngoài.

Tiêu Phàm nhìn động tác của anh ta cũng buộc mình bình tĩnh lại.

Chân anh mềm không đi nổi, nhưng hẳn là có thể bò được.

Thế là anh ta trượt đến nơi Tiêu Phàm có thể thấy, đầu tiên là thu hút đối phương chú ý, sau khi đối phương nhìn thấy anh ta thì nằm sấp xuống đất, ý bảo anh bò ra khỏi phạm vi tấn công của con hổ.

Họ thấy hầu hết các khách du lịch đều ở rất xa con hổ thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại, con hổ này trông có vẻ ngoan hiền, nhưng ai biết nó có thể đột nhiên nổi loạn lên không.

Nhân viên vũ trang vừa nhận được cuộc gọi đã vội vàng lao đến, vừa hoành tráng vừa nhẹ tay nhẹ chân đi qua.

Mọi người kinh hồn bạt vía nhìn hành động của Tiêu Phàm, sợ sẽ hấp dẫn sự chú ý của con hổ.

Rõ ràng người bình thường khó có thể chống lại hổ Siberia, giờ không phải lúc ra vẻ anh hùng. Nếu có thể thì phải chạy thật nhanh, đừng để con hổ điên lên sẽ khiến càng nhiều người bị thương.

Mãi đến khi bò tới trước mặt bạn anh, được cậu bạn bế lên kiểu công chúa.

Tình huống trước mắt ở hiện trường rơi vào thế cân bằng quỷ dị, con hổ nằm sấp trên mặt đất chuyên tâm ăn thứ gì đó không rõ, không thèm để ý đến Tiêu Phàm đang lặng lẽ bò ra ngoài.

Nhóm người cầm súng gây mê dần dần tiến lại gần con hổ.

"Chuẩn bị thuốc gây mê!"

Tiêu Phàm vừa bò vừa quay đầu nhìn, lo sợ không biết có khi nào con hổ đột nhiên nhào lên không.

Nhưng ngay lúc họ nhìn Tiêu Phàm ở cách con hổ mấy bước đang từng chút một bò ra ngoài, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

Ể?

Lúc nãy, Tiêu Phàm còn chưa kịp tỉnh táo lại đã bị cái bế công chúa của bạn tốt làm choáng váng. Anh bạn tốt cũng rất nghiêm túc, không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, cứ thế bế thẳng Tiêu Phàm lên, điều khiển ván trượt trên chân vụt chạy.

Chỉ trong thời gian ngắn đã bế Tiêu Phàm chạy xa.

Lúc này, xung quanh con hổ đã không một bóng người.

Con hổ vẫn yên phận, nhân viên khu danh lam thắng cảnh cũng tạm thời không có động tác.

Họ thấy Tiêu Phàm đến được nơi an toàn, lập tức phái người đến tìm hiểu tình hình.

Bác sĩ đi cùng đến kiểm tra cho Tiêu Phàm.

Đối mặt trực diện với nỗi sợ con hổ hoang dã, ít nhất không dọa khách du lịch hoảng tới mất trí.

Lúc họ đến, Tiêu Phàm đang được anh bạn kiểm tra từ trên xuống dưới xem có bị hổ vồ hay bị gì khác không.

Anh bạn tốt rõ ràng là lo cho anh.

Nhưng trước thì bế công chúa, sau lại còn sờ soạng.

Đột nhiên, đầu óc Tiêu Phàm như bị tạm dừng hoạt động, ngược lại anh thoát khỏi nỗi sợ hãi khi phải đối mặt trực diện con hổ.

"Tao không sao, chỉ là lúc muốn chạy thì chân mềm nhũn, không đứng lên được. May mà con hổ ăn sạch đậu hũ dưới đất, không thèm liếc mắt nhìn tao."

Sau khi tỉnh táo lại, Tiêu Phàm cảm thấy con hổ kia vốn không phải chạy đến chỗ anh, mà là chạy đến vì đậu hũ trong tay anh.

"Thưa anh, anh vẫn nên đi kiểm tra một chút đi."

Bác sĩ đi cùng thấy tỉnh thần Tiêu Phàm vẫn chưa ổn định, không yên tâm cho lắm.

Lỡ như bên ngoài không có vấn đề, nhưng để lại tổn thương tâm lý thì sao!

"Không sao đâu, thật sự không sao. Chẳng qua là đang tiếc đậu hũ của tôi, đã rơi hết xuống đất, còn bị con hổ ăn mất."

Người vây xem xung quanh đều lo lắng cho Tiêu Phàm, nghe được câu này chợt sửng sốt.

"Thứ con hổ ăn là đậu hũ hả?"

Bọn họ ở xa, chỉ chú ý xem hổ có ăn người không, chứ không hề nhìn đến thứ con hổ ăn trên mặt đất.

Lúc này, họ nghe Tiêu Phàm nói mới biết thứ nó ăn là đậu hũ.
Bình Luận (0)
Comment