Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 706 - Chương 706: Mày Sợ, Tao Không Sợ Chắc? (1)

Chương 706: Mày sợ, tao không sợ chắc? (1) Chương 706: Mày sợ, tao không sợ chắc? (1)Chương 706: Mày sợ, tao không sợ chắc? (1)

Mọi người nhìn nhau, cũng không ai dám lên.

Nhưng con hổ và nhân viên vũ trang đều ăn đến vui vẻ, làm những người chưa ăn được như bọn họ thật sự rất thèm!

Rốt cuộc thì đậu hũ này có vị gì!

Tại sao họ ăn ngon lành quá vậy!

Lâm Chu chú ý thấy bọn họ, còn tưởng có khách hàng đến, bèn đứng dậy quay lại quầy.

"Xin chào, mọi người ăn đậu hũ nóng không?”

Cậu vừa vuốt lông hổ, lúc này quen thuộc lấy nước rửa tay ra, khử trùng xong lại đeo găng tay thực phẩm vào.

Chuỗi thao tác đảm bảo an toàn vệ sinh này làm thiện cảm của mọi người đối với chủ quầy tăng vùn vụt.

Mọi người nghe vậy lập tức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Chu.

Lúc nãy, Lâm Chu ngồi xổm cạnh con hổ, cô không dám nhìn kỹ. Bây giờ cậu đứng dậy nói chuyện, cô mới cảm thấy có điều gì đó.

Sau đó, cô vừa nhìn ảnh chụp quây hàng của ông chủ Lâm trên mạng vừa so sánh qua lại, chợt kích động hô lên: "Ông chủ Lâm!"

Cô lấy điện thoại ra lặng lẽ tìm tòi.

Địa điểm bày quầy bán hàng này, mùi thơm không hợp lẽ thường này là thứ mà quầy hàng ven đường bình thường đường có thể có à?

Ba chữ "ông chủ Lâm' này quá đặc biệt.

Mặt khác, một cô gái hơi nhát gan, rụt rè đứng sau đám người, nhìn Lâm Chu xuất hiện rõ ràng, bắt đầu suy tư.

Cậu bày quầy bán hàng trên núi Đại Bạch này mà vẫn có thể gặp được fan nữa hả?

Lẽ nào cậu hot đến độ đi tới đâu cũng bị người ta nhận ra à?

Không khoa học!

Lâm Chu sờ vào khẩu trang trên mặt mình, không có vấn đề gì mà.

Núi Đại Bạch thật sự quá lớn, trừ khi cậu bày quây bán hàng ở điểm du lịch nổi tiếng, nếu không sẽ khó gặp được ai.

Lâm Chu gật đầu.

Bị nhận ra cũng tốt, có thể xem xem có fans đến check-in mua đậu hũ không.

Xác suất gì đây!

Lại còn gặp một con hổi

Có lẽ hiện tại cũng vậy.

Nhóm người ngẫm nghĩ cẩn thận, hình như cũng khá là có lý.

Lâm Chu đại khái đoán được bọn họ sợ hổ, bèn cười an ủi bọn họ: "Không sao đâu, Mèo Lớn rất ngoan, mọi người đừng giành ăn với nó là được."

Nhóm người thấy Lâm Chu thừa nhận lập tức kích động đến mức suýt nữa bật cười thành tiếng, nhưng nhìn con hổ bự ngồi xổm bên cạnh ông chủ Lâm hệt như vệ sĩ, lại hoảng hồn đến nỗi không dám nói chuyện quá lớn tiếng.

Trước đó, người nọ cách con hổ gần trong gang tấc, nhưng con hổ chỉ quan tâm đến đậu hũ rơi trên mặt đất, không thèm nhìn người nọ lần nào.

Tuần này, cậu phải bày quầy bán hàng mấy tiếng đồng hồ một ngày, nếu không có người nào đến mua đậu hũ, cậu sẽ nhàm chán lắm.

Bọn họ vốn suy nghĩ là đậu hũ nào ngon đến thế, ngay cả hổ cũng thích ăn. Bây giờ biết là ông chủ Lâm, thế thì không còn gì kinh ngạc nữa.

Chờ chút, ông chủ Lâm gọi con hổ là Mèo Lớn á?

Đám người co rút khóe miệng, trong lòng bật thẳng ngón cái lên cho ông chủ Lâm.

Trâu bò vãi!

Không hổ là ông chủ Lâm, oách xà lách!

Nhưng bọn họ không phải ông chủ Lâm.

Thế là, có tiếng nói yếu ớt truyền đến từ nhóm người.

"Ông chủ Lâm, có thể đóng gói không?"

Lâm Chu thấy bọn họ vẫn không dám đến thì hơi bất đắc dĩ.

Tuy cậu có kỹ năng thông thạo các loại ngôn ngữ, nhưng chỉ giới hạn ở con người thôi, giao tiếp với động vật vẫn có chướng ngại nha!

Vậy nên cậu cũng không có cách bảo con hổ đi chỗ khác.

Cảm giác an toàn của cậu trước mặt con hổ bắt nguồn từ giá trị vũ lực của chính cậu, có thể xác định con hổ không thể làm hại cậu nên mới bình tĩnh như vậy.

Cậu có thể hiểu tâm trạng sợ hãi của mọi người.

Nhưng đóng gói thật sự khá bất tiện.

Hệ thống cung cấp một bát inox nhỏ, bọc túi nilon thực phẩm vào là có thể dùng ngay và luôn, ăn xong chỉ cần vứt túi bọc bên ngoài là được.

Thế nên, muốn đóng gói thì chỉ có mỗi cái túi.

Đậu hũ để trong túi, khi ăn rất bất tiện.

"Nếu đóng gói thì chỉ có lớp túi bên ngoài thôi, lúc ăn không tiện lắm."

Lâm Chu nói xong, nhóm khách du lịch lại rơi vào xoắn xuýt.

Nhưng nên ăn vẫn phải ăn.

Đây là mỹ thực hot nhất trên mạng hiện nay, ông chủ Lâm bán mỗi tuần một món ngon, có lẽ bọn họ chính là nhóm người đầu tiên biết đến món đậu hũ của tuần này.

Bây giờ không ăn thì thật có lỗi với vận may của bọn họ.

"Ông chủ Lâm, cho tôi một phần đậu hũ đi. Gói xong rồi tôi sẽ qua lấy."

Tiêu Phàm là người không nhịn được trước nhất, dù sao anh đã từng thưởng thức hương vị đậu hũ, nhịn cả buổi trời, rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà lôi kéo Lưu Hàng đến trước quầy hàng của Lâm Chu.

Còn đẩy Lưu Hàng lên trước mặt cậu.

Lưu Hàng: ?2?

"Lúc nãy tao còn bất chấp nguy hiểm đến trước mặt con hổ cứu mày, bây giờ mày đối xử với tao vậy đó hả!"

"Chẳng phải tại chân tao còn mềm à! Thế này đi, mày đỡ tao tí, chúng ta cùng đi."

Tiêu Phàm không nói đùa.
Bình Luận (0)
Comment