Chương 711: Không thể để bản thân thiệt thòi (1)
Chương 711: Không thể để bản thân thiệt thòi (1)Chương 711: Không thể để bản thân thiệt thòi (1)
Nếu không có hệ thống, khẳng định bản thân cậu không thể nghĩ đến chuyện đi khắp các nơi bày quầy hàng thế này.
Cuộc sống như vậy khiến cậu có chờ mong mới vào mỗi ngày, thật thú vị.
"Không lạnh, em mặc quần áo giữ ấm kỹ lắm, đó giờ ở phương nam mãi, em chưa nhìn thấy tuyết lớn như thế nên chơi rất vui."
Lâm Chu nói lời này, trên mặt cũng nở nụ cười.
Tuy phương bắc lạnh nhưng trong phòng có hệ thống sưởi ấm, hơn nữa mấy ngày tuyết rơi ở Bạch Hà, ở trong căn phòng ấm áp, uống trà, nghe hát, ngắm tuyết lớn bay tán loạn bên ngoài, trước giờ cậu chưa từng trải nghiệm cảnh tượng này, cảm giác rất mới mẻ.
"Em thích là được, cứ chơi cho đã đi, hai ngày nữa là tháng 12 rồi, đến lúc đó Cáp Nhĩ Tân có đại thế giới băng tuyết, nhất định em sẽ thích."
dự án nghệ thuật băng - tuyết có quy mô lớn với vô số tòa nhà, đường đi, vách tường... được tạo tác từ băng
Lâm Chu gật đầu, cậu quả thật cảm thấy hứng thú, cũng không biết đến lúc đó cậu sẽ bày quầy hàng ở đâu.
Từ nhỏ đến lớn bởi vì anh ăn nhiều, thật đúng là chịu không ít khổ, hồi còn bé trong nhà quá nghèo nên không bữa nào được ăn no.
"Ừm, em ở bên ngoài cố gắng tự chăm sóc bản thân."
"Thật hay giả thế?" Còn có chuyện tốt này?
Sau khi Lục Thiển nói tin tức này cho Tiểu Lý, Tiểu Lý vui đến choáng váng.
Sau khi trò chuyện một lát về tình hình gần đây thì cúp điện thoại.
Người đang ngồi trong nhà, niềm vui từ trên trời rơi xuống?
"Đợi sau khi khai trương thì chúng ta đi xem nhé."
Giờ ông chủ Lâm đi vùng khác bày quây hàng còn dẫn theo công nhân của biệt tự, đây là du lịch bằng chi phí công ty đói
Những người như bọn họ đều từng tiếp xúc với ông chủ Lâm, ai không biết người làm việc cho ông chủ Lâm gia hạnh phúc thế nào.
Nghe công nhân ở biệt thự nhà họ Trương nói, làm việc ở nhà ông chủ Lâm thích lắm, ít người ít việc không nói, mỗi lần ông chủ Lâm làm món gì ngon, bọn họ đều có thể ăn được.
Hiện tại lại bởi vì ăn nhiều, sức khỏe tốt, được lựa chọn đi làm việc ở chỗ ông chủ Lâm.
Dù sao ông chủ Lâm nói rồi sức lực phải lớn.
Trong nhất thời Tiểu Lý cũng không dám tin chuyện tốt như vậy có thể rơi trên đầu anh.
Đồng nghiệp bên cạnh anh nghe lời nói của Lục Thiển, tất cả ánh mắt hâm mộ đều dồn vào Tiểu Lý nhưng chỉ là hâm mộ thôi.
Thật sự là công việc khiến người ta hâm mộ.
Nếu so mấy cái khác, bọn họ còn có thể tranh thủ một chút, nhưng so sức mạnh, nhóm người bọn họ lúc riêng tư rảnh rỗi sinh nông nỗi sẽ khiêu chiến với Tiểu Lý, không ai khỏe bằng Tiểu Lý cho nên chỉ có thể hâm mộ công việc này thôi.
Nhìn dáng vẻ đắc chí của thằng nhóc này, các đồng nghiệp tức giận trợn mắt.
Đối mặt với sự hâm mộ của các đồng nghiệp, anh nói như vầy.
Sau khi anh cúp điện thoại, cả người còn đắm chìm trong niềm vui sướng có thể làm việc bên cạnh ông chủ Lâm.
Lục Thiển nói xong, Tiểu Lý lập tức đồng ý.
"Duyên phận, đều là duyên phận thôi, trước đó giúp tiểu thư đi đỉnh núi Tân Hoàng mua cháo, các anh đều không đi, tôi đi, nói không chừng ông chủ Lâm có ấn tượng với tôi, chuyện tốt thế còn nghĩ đến tôi, ai má ơi, vừa nghĩ đến sau này thường xuyên có thể ăn được món ăn của ông chủ Lâm, tôi cảm giác tim tôi đập thịch thịch luôn."
"Đúng vậy, tôi gửi địa chỉ cho anh, giờ anh ngồi máy bay đến thẳng chỗ ông chủ Lâm đi, sau đó chuyện nhảy việc cụ thể thì anh bàn với ông chủ Lâm nhé, các anh xử lý cho tốt chuyện bàn giao công việc còn vé máy bay tôi trả."
Nhưng lập tức nghĩ đến thằng nhóc này sắp làm việc bên chỗ ông chủ Lâm thì lại trở nên ân cần.
"Anh Lý à, quan hệ của chúng ta khỏi phải nói rồi, quen biết lâu như vậy, không phải anh muốn đi cái buffet hải sản 1888 tệ một người à, trước khi đi tôi mời anh ăn một bữa, tha hồ ăn!"
"Buffet 1888 tệ có là gì đâu, anh Lý, trước kia không phải anh nói tay câm chơi game của tôi tốt à, tôi tặng anh, chỉ cần anh đi đến chỗ ông chủ Lâm, có món ngon đừng quên người anh em tốt là tôi nhé."
"Anh Lý..."
Tiểu Lý nhìn dáng vẻ của những đồng nghiệp cũng biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, mỉm cười từ chối.
"Không cần, tôi gấp đi gặp ông chủ Lâm lắm rồi, quay về rồi nói tiếp hal"
Nói xong Tiểu Lý đi bàn giao công việc, còn không quên đặt vé đi Cát Lâm.
Hôm nay thật là một ngày tối!...
Bên kia, Lâm Chu cúp điện thoại, trở lại phòng bếp, nhận cối đá trong tay quản gia Tôn, nhìn khuôn mặt ông chỉ một lát đã mệt đến đỏ bừng, cười nói: "Chuyện đã giải quyết rồi."
Quản gia Tôn cũng không cưỡng cầu.
Gần đây cuộc sống quá an nhàn, cơ bản không tiếp xúc đến công việc cần thể lực gì, cho nên hiện tại làm chút việc, thể lực đã không theo kịp.