Chương 713: Có tình thương của mẹ nhưng không đáng kể.
Chương 713: Có tình thương của mẹ nhưng không đáng kể.Chương 713: Có tình thương của mẹ nhưng không đáng kể.
Nhưng đấn lần thứ ba khi nhìn thấy bọn họ đi ngang qua.
Tiêu Phàm có ngốc cũng biết không đúng, ánh mắt nhìn về phía bọn họ còn mang theo một ý nghĩ tôi lặng lẽ nhìn các anh còn có thể chạy bao nhiêu chuyến trong đầu.
Nhìn đến các nhân viên vũ trang vô cùng xấu hổ.
Một con hổ lớn ngồi chồm hổm ở đây, bọn họ không thể nhìn thêm nữa, lỡ như con hổ chạy ra ngoài dọa khách du lịch hoảng sợ thì làm sao đây, đúng không!
Tuyệt đối không phải muốn xem thử ông chủ Lâm đã bày quầy hay chưa đâu.
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, ngay lúc những nhân viên vũ trang muốn tìm cớ, Lâm Chu lái xe ba bánh lên sân khấu một cách nổi bật.
"Ông chủ Lâm!"
Trong nháy mắt Tiêu Phàm nhìn thấy Lâm Chu, giống như nhìn thấy cứu tinh tỏa ra hào quang, anh bổ nhào tới, khiến Lâm Chu giật mình.
Một đám người nhìn Tiêu Phàm ngã vào trong lòng ông chủ Lâm, biểu cảm khiếp sợ hơn nữa còn mê mang.
Sao cái tư thế như kiểu báo cáo với thanh thiên đại lão gia vậy!
"Ông chủ Lâm, hiện tại chỉ có anh mới có thể cứu tôi, nếu anh không giải thích rõ ràng, tôi không còn trong sạch nữa đâu."
Lâm Chu dừng xong xe, leo xuống đỡ Tiêu Phàm đứng lên.
“Anh đứng lên trước đã, có chuyện từ từ nói.
"Hả?"
"Anh làm sao thế"
Lâm Chu nghe xong, đau lòng nhìn Tiêu Phàm.
Anh không cần mặt mũi hải!
"Ông chủ Lâm, anh xem cái này đi, ngày hôm qua lúc tôi mua một phần đậu hũ nóng, mang đến khu trượt tuyết ăn, sau đó bị Mèo Lớn theo dõi á... Bị người ta đăng lên trên mạng, hiện tại trên mạng đều đang lan truyền chuyện xấu của tôi và người anh em của tôi, ca tụng tình yêu của chúng tôi, chúng tôi muốn làm sáng tỏ, nhưng sợ không có nhiệt độ, nên muốn làm video thanh minh cộng thêm quầy hàng của anh."
Lưu Hàng đứng ở phía sau ôm mặt, không nghĩ nhận đây là bạn của anh, nhất là trên mạng còn đang lan truyền chuyện xấu của hai người bọn họ, điều này sao dám anh chứ!
Hiện tại lại bị truyền ra tin đồn thái quá như vậy.
Khiến nhiều người hoảng sợ, sau đó lên hot search.
Haizl
Không ngờ trong quá trình cậu vứt lại con hổ, bởi vì chàng trai này mua đậu hũ nóng của cậu mà thu hút con hổ tới.
Thật là!
Dù sao cũng bị xách lên rồi, Tiêu Phàm cũng không kêu rên.
Ừm?
Tiêu Phàm đang đau lòng, bị xách lên, hai mắt trừng lớn, vô cùng sững sờ.
Một tay xách Tiêu Phàm như xách gà con.
Sao lại thế này, sức lực của ông chủ Lâm lớn thế hải!
Cậu cũng không biết nói gì cho phải. "Vậy quay đi."
Thấy ông chủ Lâm dễ nói chuyện như vậy. Tiêu Phàm cảm động muốn rớt nước mắt. Lôi kéo tay Lâm Chu muốn cảm ơn lần nữa.
Nhưng động tĩnh của bọn họ quá lớn, làm kinh động Mèo Lớn nằm úp sấp bên trong.
Chỉ thấy Mèo Lớn bước đi tao nhã, từng bước đi tới ven đường.
Sau khi nhìn thấy Lâm Chu và xe ba bánh quen thuộc, ánh mắt nó sáng lên long lanh, kêu 'grừ grừ.
Trong nháy mắt, hiện trường im lặng như thóc.
Thân thể mọi người cứng ngắc đứng tại chỗ, âm thanh của con hổ bên tai từ xa đến gần, cho đến khi đi ngang qua bọn họ, chạy đến bên cạnh ông chủ Lâm.
Mọi người tiếp xúc gần với con hổ, sợ tới mức không dám cử động.
Chỉ thấy ông chủ Lâm giống như không có việc gì đón con hổ như đón Tiêu Phàm.
Một con hổ to lớn, ở trước mặt ông chủ Lâm kêu grừ grừ, thật ra không có chút quan hệ gì với hai chữ đáng yêu, thậm chí khiến người ta một lời khó nói hết. Nhưng lại rất hâm mộ.
Đó là con hổ đói!
Vậy mà lại làm nũng trước mặt ông chủ Lâm.
Đúng là sống đủ lâu chuyện gì cũng có thể gặp.
"Đi thôi, tôi đi bày quầy cho xong đã."
Lâm Chu vốn đang suy nghĩ bày quầy hàng nhàm chán như vậy, cậu có cần lén lút lên mạng lộ ra tung tích của mình không, nếu không thu hút được khách du lịch phía nam, nói không chừng có bạn bè bản địa bằng lòng tới xem thì sao.
Nhưng không ngờ vừa đến đã có khách hàng và con hổ đang đợi cậu.
Cảm giác này cũng tuyệt ghê.
Cậu đã quen với hoàn cảnh náo nhiệt, nên hơi không thích ứng nổi với tình huống như hôm qua.
Một người ở trong núi sâu rừng già, làm bạn với con hổ.
Nghĩ thử đã thấy kinh khủng rồi, tuy sau khi phát hiện con hổ chỉ là muốn ăn đậu hũ, nhưng vẫn không thích ứng.
Hiện tại rất tốt.
Tâm trạng Lâm Chu tốt sau khi bày quầy hàng ra, thì múc cho Mèo Lớn một bát đậu hũ đầy ắp, để nó ăn trước.
Sau đó lúc nhìn về phía mấy khách hàng, muốn hỏi bọn họ muốn ăn gì.
Thì nhìn thấy ai nấy cũng đứng cách cậu rất xa.
Khóe miệng Lâm Chu co giật.
Là cậu vui mừng quá sớm, còn tưởng rằng hôm nay bày quầy hàng dài đến mấy tiếng đã có người ở chung, không ngờ, bởi vì con hổ căn bản không ai dám nhích đến trước mặt cậu.
Sau khi Lưu Hàng nghe thấy ông chủ Lâm đồng ý hỗ trợ tuyên truyền, anh cũng đã nghĩ đến cách làm cụ thể.