Chương 716: Anh trai à, các anh làm sao vậy? (1)
Chương 716: Anh trai à, các anh làm sao vậy? (1)Chương 716: Anh trai à, các anh làm sao vậy? (1)
Còn có người hỏi con hổ.
Con hổ có cắn người không cũng là vấn đề mà mọi người quan tâm nhiều nhất.
Tiêu Phàm không thể đảm bảo vấn đề này, chỉ có thể lấy mình làm ví dụ mà nói.
"Con hổ cắn người không thì tôi không rõ, tôi ở gần con hổ như vậy, cũng không thấy con hổ có hứng thú gì với tôi, trong mắt chỉ có đậu hũ nóng do ông chủ Lâm làm."
Còn có hỏi thời gian ông chủ Lâm bày quầy hàng.
Cũng may ông chủ Lâm có dự đoán trước, biết khẳng định sẽ có fan hỏi nên trước khi quay đã nói cho anh.
Tiêu Phàm vui tươi hớn hở trả lời.
"Tuần này ông chủ Lâm đều bày quầy hàng ở núi Đại Bạch, thời gian là buổi chiều một giờ đến năm giờ, các anh em xông lên đi, không những được ăn đậu hũ nóng thủ công do ông chủ Lâm làm, còn có thể vuốt lông Mèo Lớn miễn phí!"
"Xin hỏi người anh em Mèo Lớn trong miệng anh là con hổ Siberia kia á hả?"
"Ông chủ Lâm cách Mèo Lớn gần như vậy, có nguy hiểm gì hay không!"
"Anh xác định Mèo Lớn không cắn người hả?"
"Người tốt nhà ai gọi hổ Siberia là Mèo Lớn thế!"
"Núi Đại Bạch quá lớn, tôi xông không nổi."
Câu trả lời của anh có thể khiến các cư dân mạng bị mê hoặc.
"Không phải chứ, trên xe mày chơi di động suốt dọc đường, tại sao nhức đầu trong lòng mày không rõ à?"
"Sao vậy, tao hơi đau đầu, khó chịu, muốn nôn."
Lưu Hàng đi theo phía sau anh: ...
Tiêu Phàm trả lời suốt dọc đường, sau đó lúc xuống xe cảm giác hơi chóng mặt.
Mắt thấy nó đã ăn được mấy bát, còn đưa chậu đến bên cạnh cậu.
Bên kia, sau khi Tiêu Phàm và các nhân viên vũ trang rời đi, Lâm Chu cũng chỉ có thể cùng Mèo Lớn đưa mắt nhìn nhau.
Một hổ ăn, một người nhìn.
Lưu Hàng nói xong, bất đắc dĩ dìu người vào trong nhà. ...
Lâm Chu rất hoài nghi tối hôm qua căn bản nó cũng chưa đi săn, chỉ chờ hôm nay ăn ké của cậu.
Hổ Siberia nghe lời nói của Lâm Chu, nghiêng đầu tỏ vẻ dễ thương theo thói quen.
Tuần này không phải cậu buôn bán, mà là tới đút con hổ.
Mắt thấy con hổ đã ăn nhiều hơn khách hàng, Lâm Chu thở dài.
Lâm Chu nói xong lại múc cho con hổ bát đậu hũ.
Đuổi cũng đuổi không đi, cậu chạy nó đuổi, còn dễ dàng chạy đến chỗ khách hàng mua đậu hũ nóng, khiến cậu cực kỳ bị động.
"Mày nói xem tối qua có phải mày không đi săn, chờ bữa này của tao không?"
Tuy nó không rõ ý của lời này nhưng biết như vậy có thể đến ăn.
Lâm Chu bất đắc dĩ thở dài.
Không có khách hàng đến, cậu cũng không muốn đuổi con hổ đi, bằng không núi sâu rừng già này, cậu ở một mình, không thể nói là khủng bố nhưng cũng không tự do, có áp lực tĩnh mịch, rất nhàm chán. Có con hổ ở đây, tối thiểu còn có vật sống ở cùng cậu.
Nhìn con hổ ăn thơm ngon, Lâm Chu thở dài thườn thượt.
Địa điểm ngẫu nhiên này của hệ thống đúng là ngẫu nhiên thật, trong núi lớn tối thiểu còn có thắng cảnh, còn có người.
Nếu ngày nào đó cho cậu ngẫu nhiên đến thảo nguyên lớn hoặc là sa mạc thì sao đây.
Lâm Chu lo lắng cho cuộc sống bày quầy hàng sau này của mình. Cậu đang đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy có khách hàng đến.
Lâm Chu đã tháo khẩu trang, lộ ra nụ cười vui mừng, chuẩn bị nghênh đón khách hàng thứ hai, thứ ba của hôm nay.
Sau đó nhìn một đám người, nhìn thấy có năm sáu người, đi được một nửa thì không đi nữa.
Lâm Chu: ??2
Ngay lúc Lâm Chu nghỉ hoặc, thì nhìn thấy nhóm người này, lấy ra một tấm bảng từ phía sau.
Chữ viết phía trên.
[Ông chủ Lâm, chào buổi chiều, chúng tôi lấy sáu phần đậu hũ nóng, vị sao cũng được]
Lâm Chu thấy rõ chữ phía trên, khóe miệng run rẩy mấy cái, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đã nhìn thấy.
Cũng may mắt cậu tốt, bằng không khách hàng còn không phải lấy loa đến hét à.
Không đúng, có lẽ là không dám lấy loa đâu, sợ làm ồn đến con hổ, bằng không cũng sẽ không giơ bảng.
Thật sự là lần đầu làm chuyện như vậy, nhất thời Lâm Chu cũng không biết nên biểu đạt tâm trạng của cậu như thế nào.
Múc xong sáu phần đậu hũ nóng, Lâm Chu vẫy tay với bọn họ, tỏ vẻ có thể lấy đồ ăn rồi.
Mùi đậu hũ lan tràn trong không khí.
Sáu người nhìn thấy động tác tay của ông chủ Lâm, thì liếc nhau bắt đầu kéo búa bao.
"Một ván định thắng bại, ai thua người đó đi lấy!"
Lúc mấy người tới cũng đã hiểu biết tình huống hiện trường, có tâm lý chuẩn bị, hơn nữa trang bị đầy đủ hết.
Lúc này ánh mắt nhìn nhau đều mang theo cảnh giác.
Sau một ván, ba người thua trận, khẩn trương từng chút tới gần Lâm Chu, còn không quên nhìn tình huống con hổ.
Xác định con hổ giống như trên mạng nói, không để ý tới người qua đường, chỉ lo ăn mới không khẩn trương như vậy nữa.
Bằng không tiếp xúc gần với con hổ, là mức độ nhữn chân thật.
Đây chính là bên ngoài, đối mặt với con hổ hoang dã, ai cũng không dám đảm bảo con hổ này có luôn không công kích người không.