Chương 734: Hả? Ông chủ, cậu không phải là người bản địa à? (2)
Chương 734: Hả? Ông chủ, cậu không phải là người bản địa à? (2)Chương 734: Hả? Ông chủ, cậu không phải là người bản địa à? (2)
Gà xiên thố gì mà đắt đến vậy, ăn đến 520 tệ.
Lâm Chu thu tiền xong còn đặc biệt nhìn Cơm Nắm, không biết con chó này có nghe hiểu hay không.
Đêm qua, lúc cậu dọn quầy trở vê nhà, sau khi nói chuyện Cơm Nắm làm cho quản gia bọn họ.
Quản gia Tôn bọn họ vui vẻ không thôi.
Khen là Cơm Nắm hiểu chuyện.
Ngày đầu tiên ra ngoài bày quầy bán hàng với cậu đã biết trông quầy giúp.
Còn biết ăn gì đó không thể mang đi.
Quản gia Tôn bọn họ đoán có lẽ Cơm Nắm thấy lúc bọn họ ăn ở nhà đều là ăn trước mặt, có người cầm thức ăn đi là muốn đuổi theo.
Đêm qua trở về, bởi vì bò trên mặt đất nên áo trên người nó rất bẩn.
Trông chờ con chó nhỏ nghe hiểu những lời mà cậu nói, khả năng không lớn.
Lúc này, trong nhà lại có thêm một người.
Sau đó Lâm Chu cảm thấy có lý nên bảo quản gia Tôn tìm thầy dạy chó về, đặc biệt chăm sóc Cơm Nắm cùng với huấn luyện chó.
Chó có thông minh đi chăng nữa thì chưa trải qua huấn luyện, cũng không lập tức nghe hiểu tiếng người được.
Cơm Nắm mặc áo nằm yên trên tấm ván giậm trước xe ba bánh.
Lâm Chu suy nghĩ kỹ cũng có đạo lý này.
Nếu không, đến lúc bận thì sẽ không để ý đến nó được.
"Cơm Nắm đừng chạy lung tung nha."
Lâm Chu thấy đám học sinh sắp tan học, tranh thủ dặn dò Cơm Nắm một câu.
Hôm nay, lúc Lâm Chu dẫn nó ra ngoài bày hàng thì đã đặt nó nằm trên tấm ván giậm.
Mọi người đều biết những học sinh cấp ba đó chính là ông Thần Tài tối nay của bọn họ.
Nhóm lớn học sinh ra ngoài như ong vỡ tổ.
Trong nháy mắt, trên mặt của mấy ông chủ quán ven đường đều hiện lên nụ cười nhiệt tình.
Quả nhiên, thời gian vừa đến.
Người ăn càng nhiều, chẳng phải bọn họ sẽ kiếm tiền càng nhiều à.
"Bán hamburger trứng đây! Bán hamburger trứng đây!"
"Đậu hũ nướng ván sắt, đậu hũ nướng ván sắt thơm ngát đây!"
*Pancakes Đài Loan: một loại bánh bắt nguồn từ Đài Loan. Lớp vỏ nhiều tầng, bên ngoài xốp giòn, bên trong khá mềm. Nó có hình dạng như miếng bánh tráng nhưng dày hơn và được làm từ bột mì, bên trong cuộn với các loại nhân như thịt nướng, thịt kho, thịt nguội... rau, cà chua...
"Mấy đứa, ăn pancakes Đài Loan không, tay nghề của dì rất được, cháu thử thì sẽ biết."
"Miến nước, miến trộn, miến tiết vịt, miến thịt viên đây, món gì cũng có, bà con đi ngang qua đừng bỏ lỡ nha."
Ai nấy đều nhiệt tình hét lên.
"Bún cay thập cẩm, bún cay thập cẩm nào!"
Ngay lúc Lâm Chu do dự có cần rao hay không.
Thì đại ca bên cạnh cậu nhìn thấy con trai đi ra ngoài, kích động quơ gà xiên thố trong tay lên gọi. "Con trai, mau qua đây, ba có mua gà xiên thố cực ngon nè, chắc chắn con sẽ thích, thơm lắm!"
Tiếng nói này không chỉ thu hút con trai của đại ca, mà còn thu hút đám học sinh đi ra ngoài cùng với cậu ấy.
Lập tức, gần quầy của Lâm Chu nhất có hai nữ sinh khoác tay nhau tiến đến.
"Ông chủ, bán thế nào vậy?"
Lâm Chu nói: "Loại thường 3 tệ, mặn 5 tệ."
Hai học sinh nghe thấy giá này thì hơi do dự, nhỏ giọng thảo luận với nhau.
"Cậu có bao nhiêu tiên, hôm nay mẹ cho mình 50 tệ."
"Mình nhiều hơn chút, mang theo 200 tệ, có lẽ đủ cho hai chúng ta ăn."
"Vậy được, vậy ngày mai mình cầm tiền tiêu vặt theo, mình mời."
Hai nữ sinh thương lượng xong thì nhìn từng xiên cắm vào bình sứ lớn, nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu chọn món.
Rất có tư thế như chọn binh điểm tướng, chọn cái gì thì Lâm Chu lấy cái đó. ...
Không bao lâu sau, rất nhiều người vây quanh trước quầy hàng của Lâm Chu.
Trong tay anh giai ôm hai thùng xiên lớn, còn hô lớn như vậy.
Đám bạn học của con trai anh ta, ai nấy đều qua đây.
"Được lắm, Thu Thu, ba cậu tốt với cậu thật, đến đón cậu tan học thì thôi, còn mua đồ ăn đợi cậu, đi, đi gặp ba cậu đi."
"Ai ya mẹ ơi, gà xiên thố, tôi thích ăn, Thu Thu, yêu cậu, ba của cậu chính là ba của tôi, chúng ta xông qua đó nhanh đi."
"Đừng gọi là Thu Thu, đám ngã cây các cậu!"
Thu Thu vốn tên là Ngô Thu Hào, nhưng đám anh em luôn thích gọi cậu ấy là Thu Thu, sau nhiều lần kháng nghị không có hiệu quả thì biệt danh này vẫn luôn kéo dài.
Cho đến bây giờ, giáo viên, ba mẹ trong nhà đều kêu như vậy.
Mỗi lần cậu ấy nghe đến đều nổi da gà, khiến mọi người càng thích gọi hơn.
Cả đám ầm ï đi đến trước mặt lão Ngô.
Kêu từng tiếng ba khiến lão Ngô cười toe toét, đáp lại.
Rõ ràng là nuôi một đứa con trai, nhưng lại thu hoạch được một đám con trai.
Không cười mà được àI
"Thu Thu, ba mua nhiều, con chia ra ăn với bạn đi."
"Không đủ ăn thì mua tiếp!"
"Đủ ăn đủ ăn, cảm ơn bai"
"Ba, ba đẹp trai quá đi!"
"Thu Thu mau ăn đi!"
Ngô Thu Hào thấy đám bạn thân kêu ba còn thân hơn cả cậu ấy thì bất lực đỡ trán.