Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 736 - Chương 736: Việc Làm Ăn Này, Mua Không Cần Mặc Cả, Không Bị Lừa! (2)

Chương 736: Việc làm ăn này, mua không cần mặc cả, không bị lừa! (2) Chương 736: Việc làm ăn này, mua không cần mặc cả, không bị lừa! (2)Chương 736: Việc làm ăn này, mua không cần mặc cả, không bị lừa! (2)

"Con hổ còn ốm được thì có lẽ người cũng được."

"Con hổ ăn đậu hũ một tuần không ốm mà được à!"

Nhân viên công tác khu thắng cảnh bên cạnh nghe thấy lời này, tức giận nói tiếp.

Đúng là chưa từng gặp hổ thích ăn đậu hũ.

Ăn đậu hũ một tuần, lại nhịn đói ba ngày, không ốm mới lạ.

Lời này có lý khiến đám du khách vây xem đều im lặng.

Lúc nói chuyện còn quên mất tuần trước ông chủ Lâm bán đậu hũ.

Hiện tại là tuần mới, cũng không biết ông chủ Lâm đã đi đâu.

"Sợ gì chứ, có khách mua đậu hũ nóng bị gấu ngửi được, sau đó gấu đến đây, suýt chút nữa thì đánh nhau với hổ, kết quả ông chủ Lâm phải dùng hai tay tách bọn nó ra, sức lực rất lớn."

"Hôm nay đã thứ tư rồi, vẫn chưa truyền tin tức ra, có lẽ tuân này không có kết quả."

"Có lẽ là đậu hũ thường gặp, cho nên rất nhiều khách hàng ruột đều không đến, chạy xa như vậy chỉ ăn một bát đậu hũ, cảm thấy phiền phức đúng không."

"Không phải sao, tôi đã ăn rồi, bây giờ thèm chết đi được, không ngờ đậu hũ bình thường không có gì lạ qua tay của ông chủ Lâm lại ngon đến vậy."

"Hây, chưa ăn được đậu hũ của tuần trước, thèm ghê!"

"Cũng là do có con hổ ở đây nên thấy sợ."

"Không biết tuần mới ông chủ Lâm đi đâu bày quầy hàng, nếu như đến Cát Lâm thì tốt, còn có thể tiện ăn một bữa rồi trở về."

Bọn họ chưa từng đọc được tin tức nào giống như vậy trên mạng.

Không hóng được chuyện này rồi!

Nghe lời kể của nhân viên, cả đám người xem đều ngây người.

"A đù, còn có chuyện này à?'...

"Nói ra cũng chẳng ai tinI"

Ông chủ Lâm nhìn có vẻ gầy gò, không ngờ lại có sức lực lớn như vậy.

Không thể ngờ được, không thể ngờ được mài

Lúc này, bọn họ thật sự kinh ngạc khi nghe người trong khu du lịch kể lại.

Hơn nữa, anh cũng nghe đồng nghiệp kể lại, khi đó gấu vừa xuất hiện, mọi người đều vô cùng lo lắng.

Câu hỏi này thực sự rất nghiêm trọng.

Có ông chủ Lâm, gấu và hổ đều vô cùng ngoan ngoãn.

Theo lời kể của những người có mặt tại hiện trường, ông chủ Lâm giống như một vị thần giáng thế, cậu bước đến giữa gấu và hổ, mỗi tay chế ngự một con, kéo bọn chúng ra sau quầy hàng để không làm phiền khách hàng ăn đậu hũ.

Thấy sắp sửa đánh nhau, ông chủ Lâm ra tay rồi.

"Thế thì, bây giờ hổ không ăn cơm thì phải làm sao?"

Vẫn là con hổ phản ứng đầu tiên, nó lao đến đối đầu với con gấu trước mặt mọi người ngay lập tức.

Tất cả mọi người đều chìm vào suy nghĩ. ...

Vào một ngày mới, Phan Nguyên lại gọi Lâm Chu đi câu cá.

Vậy mà người này cũng ở Tứ Xuyên, sau khi biết cậu ở Thành Đô, thì ngày hôm qua anh ta đã chạy đến tìm cậu, ăn ké một bữa cơm, sau đó kéo cậu đi câu cá.

Rồi hôm nay lại chạy đến nữa.

"Nói này, sao anh cũng ở Tứ Xuyên vậy?"

Hôm qua chỉ lo câu cá, hôm nay cậu mới nhớ để hỏi.

Lâm Chu vừa xách hộp dụng cụ câu cá mà quản gia Tôn chuẩn bị cho cậu, vừa theo Phan Nguyên ra ngoài.

"Tôi xem trên mạng thấy một cần thủ đăng ảnh cá to, hỏi cậu ấy câu ở đâu thì cậu ấy gửi địa chỉ cho tôi, tôi liền chạy đến đây, không ngờ tuần này anh cũng ở Tứ Xuyên."

Nếu phải nói lúc trước Phan Nguyên có hứng thú với chuyện gì nhất, thì chắc chắn chính là câu cá.

Kể từ khi quen biết Lâm Chu, thì anh ta lại có hứng thú với một thứ nữa, đó là món ăn mà Lâm Chu nấu.

Bình thường anh ta không chủ động hỏi Lâm Chu đang bày quầy ở đâu, sợ làm phiền cậu bán hàng, nếu có thể gặp được, thì anh ta nhất định sẽ không bỏ lỡ.

Vì vậy, biết tuân này Lâm Chu ở Thành Đô, Phan Nguyên ngựa không dừng vó, vội vàng chạy đến.

Lâm Chu:...

Thật sự không ngoài dự đoán.

"Tối anh bán hàng ở đâu, tôi đến mua gà xiên thố."

Nghĩ đến chuyện Phan Nguyên cũng là người Giang Đông, Lâm Chu nói thẳng bảo anh ta đừng đến.

"Món gà xiên thố khẩu vị địa phương tôi làm vị cay lắm, chắc chắn anh không ăn được đâu, tối nay anh theo tôi về nhà, ăn phiên bản hơi cay."

"Hì, vậy thì tốt quá, từ khi tôi đến Tứ Xuyên, thì tôi đã câu được cá to rồi, nhưng tất cả những món ngon đều cay cả, chỉ có một số ít món không cay, tôi thực sự không ăn được, ngon thì ngon đó, nhưng dạ dày không chịu nổi."

"Vậy thì khoảng thời gian này anh đến chỗ tôi ăn món ngon đi."

"Ăn cá không, tôi câu cho anh nhé?" Cách Phan Nguyên cảm ơn chính là tặng cá cho Lâm Chu.

Lâm Chu mỉm cười từ chối.

Sau khi cậu cũng bắt đầu câu cá, thì trong nhà không bao giờ thiếu cá, các thành viên trong gia đình đều ăn cá phát ngán rồi, chứ đừng nói đến người câu cá như cậu.

Thực sự không ăn nổi nữa. ...

Đến buổi tối, Lâm Chu cầm gà xiên thố đi mở quầy, trước khi đi, ngoại trừ con chó có thể di chuyển, thì những người khác đều đã ăn no căng bụng, nằm trên sô pha đưa mắt tiễn cậu đi.
Bình Luận (0)
Comment