Chương 74: Xem ra tên sinh viên này cũng không có ngu dốt (2)
Chương 74: Xem ra tên sinh viên này cũng không có ngu dốt (2)Chương 74: Xem ra tên sinh viên này cũng không có ngu dốt (2)
Nếu như uống một chén vào trời đông lạnh lẽo, vậy thì thật là cả người đều ấm hẳn lên.
Nhưng cháo hải sản có bỏ thêm gia vị, vẫn còn cho vào nhiều loại hải sản nữa. Khi đó mùi của gạo cứ y như nước ấy, bị hải sản hấp thu, dung hợp, mất đi mùi vị của bản thân, khiến người ta chỉ chú ý tới đủ loại hải sản ngon miệng chứ chẳng thèm quan tâm đến hương vị của cháo.
Cũng có thể nói trong mùi thơm tươi ngon nồng nàn của hải sản, hương vị của gạo trở nên không hề rõ ràng một tí nào.
"Cháo bát bảo cũng ăn ngon lắm đó-"
Lâm Chu cũng không có ý định thay đổi suy nghĩ của mình, ngày nào cũng ăn cháo mặn là cậu sẽ ngán lắm đó.
Phải ăn luân phiên mới được.
"Vậy được rồi, ông chủ vẫn đến đỉnh núi vào sáu giờ à?"
"Đúng thế, tuần này đều có mặt."
"Tốt."
Lời cậu nói đều là lời nói thật, còn có tính ám chỉ nữa.
Ngược lại là Trương Kiến Quân chờ Lâm Chu dẹp quây phía sau hiểu được ý tứ của Lâm Chu.
Tạ Hoành không cẩn thận cũng không quan tâm những lời này.
Chỉ là có rất ít người chú ý tới.
"Vậy ngày mai em lại đến, he he, ông chủ ngày mai gặp."
Lâm Chu ôn hòa đáp lại khách hàng.
Cùng ngủ một giường với Lục Thiển còn có bạn thân của cô.
Có đám khách hàng quen này ở, lượng cháo cậu bán mỗi ngày có nguồn tiêu thụ ổn định rồi. ...
Đợi đến khi Lâm Chu bán xong một phần cháo cuối cùng, Tiểu Lý đã xuống núi cũng mang cháo đi đến nhà của Lục Thiển.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Tạ Hoành, Lâm Chu cũng rất vui vẻ.
Vì vậy anh đưa hai phần cháo hải sản đến phòng bếp để dì đặt vào trong trong nồi giữ ấm trước, chờ Lục Thiển thức dậy ăn sáng thì vẫn còn nóng.
Ngày hôm nay không có gì bất ngờ xảy ra đều ngủ quên.
Lúc Tiểu Lý tới, nhìn thấy biệt thự yên tĩnh không hề có một chút tiếng động nào, biết là Lục đại tiểu thư còn chưa có tỉnh.
Tối hôm qua hai người bỗng nghĩ đến chủ đề về Trương Minh Viễn, hàn huyên tới tận đêm khuya.
Dì vẫn còn vô cùng tận tâm chuẩn bị rất nhiều điểm tâm sáng để ăn kèm với cháo.
Đây cũng là nguyên nhân một mình anh lại làm hai phần việc, nếu không thì đừng nói kiếm tiền mua xe mua nhà kết hôn ở Giang Đông, anh sợ đến bản thân mình cũng không nuôi sống nổi.
Về phần tại sao không phải mua một chén, còn không phải do lượng cơm của anh lớn, lượng cơm một người có thể bằng với lượng của ba người đàn ông trưởng thành.
Tiểu Lý cũng gật đầu đồng ý. Đúng là ngửi thơm thật, nếu không phải lúc mua cháo quá xấu hổ, anh cũng vui lòng mua cho mình mấy chén.
"Oa Tiểu Lý, cháo hải sản này cậu mua ở đâu thế, mùi vị thơm thật đấy, chỉ ngửi thôi đã thấy tươi ngon lắm rồi."
Cũng may mà nhà họ Lục bao cơm, một ngày ba bữa đều đều.
Dù sao có khách nên chuẩn bị thêm một chút, mới có thể diện đãi khách. Trước kia nếu không tham gia quân ngũ, ăn cơm quốc gia, sợ là anh sớm đã chết đói.
Từ nhỏ đến lớn đều có dạ dày to, không có cách nào.
Cha mẹ của anh nuôi lớn anh cũng không dễ dàng. Trước đây lúc anh còn ở nhà, phí thức ăn trong nhà mỗi ngày phải bắt đầu từ 200 đến 300 tệ. Như vậy còn ăn không ngon, muốn ăn ngon hơn chút, phí thức ăn một ngày đều phải tận năm trăm tệ.
Mượn món ăn mặn mà nói, để mua đủ cho anh ăn cũng rất phí tiền.
Vẫn là làm việc tốt!
Ông chủ bao cơm!
Có thể buông bụng ra ăn thỏa thuê.
Tiểu Lý suy nghĩ trong lòng một đống lớn, mặt ngoài vẫn còn giữ vững vẻ mặt cool ngầu của bảo tiêu.
"Là tiểu thư bảo tôi sáng sớm đến đỉnh núi Tần Hoàng."
Dì sửng sốt một chút, những lời này, chỉ nghe qua thì không có vấn đề gì.
Nhưng tại sao quầy cháo lại đặt trên đỉnh núi thế?
Núi Tần Hoàng, người gốc ở đây đều biết trên núi không có quán ăn chơi bời gì cả, chỉ là một ngọn núi rèn luyện thân thể, leo núi ngắm phong cảnh thôi.
Bây giờ có người bán cháo ở đỉnh núi rồi?
Dì gật đầu, ánh mắt kỳ quái nhìn cháo rồi lại nhìn mắt Tiểu Lý ở trong phòng mà vẫn còn đeo kính râm ra vẻ, nhịn một chút, vẫn mở miệng nói:
"Trong phòng cậu đeo kính râm làm gì thế, cũng không sợ cặp mắt không tốt à. Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, cậu đi ăn sáng đi, bò lên núi một chuyến chắc đói bụng rồi nhỉ..."
Nghe thấy cơm sáng đã nấu xong, Tiểu Lý chạy nhanh như làn khói, rất sợ chậm một giây là bị lôi kéo lải nhải suốt nửa ngày.
Dì còn chưa nói xong cũng đã không thấy người đâu, buồn cười lắc đầu, tiện tay đặt hai phần cháo hải sản vào trong nồi cơm điện và ấn nút giữ ấm, như vậy lúc nào ăn cháo cũng đều nóng hổi. ...
Lục Thiển và bạn thân ngủ đến trưa mới dậy.
Lúc này Trương Kiến Quân đã về nhà gọi điện với lão Lục.
Hai người cha già đều vô cùng hài lòng với hôn sự này, chuẩn bị hỏi con cái nhà mình xem, không có ý kiến gì có thể thương lượng ngày nào ăn chung một bữa, tiếp đó đính hôn.