Chương 742: Bao trọn?
Chương 742: Bao trọn?Chương 742: Bao trọn?
"Chết tiệt!"
Xảy ra hai lần.
Lâm Chu cảm động đến mức muốn khóc khi thấy Cơm Nắm thông minh như vậy.
Nhặt chú chó nhỏ này thật tốt!
Thật chu đáo.
Nhìn đống gà xiên thố được nhét vào xe, mấy người lính cứu hỏa cũng rất bất lực.
Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể cầm đống gà xiên thố đầy ắp trở vê.
Chiếc xe chạy trên đường, những lính cứu hỏa trong xe đều không thể giấu được nụ cười trên môi.
Đám người vây xem vẫn chưa rời đi, nhìn vào những chiếc sứ trống không trên quầy hàng của Lâm Chu, ngửi thấy mùi thơm, sự khao khát tràn ngập trong ánh mắt.
"Đây chính là ông chủ Lâm nổi tiếng trên mạng à? Không ngờ cậu ấy đến Thành Đô rồi."
"Nói xem, ông chủ Lâm sẽ bày quầy ở đây cả tuần à?"
"Nghĩ gì thế, nhiêu như vậy mang về cho mọi người cùng nếm thử, đây là chuyện tốt nhìn thấy ông chủ Lâm có thể gặp chứ không thể cầu đó."
"Thơm quá đi, anh nói tôi có thể ăn vụng một xiên không?"
"Không biết nữa, bây giờ đã là thứ bảy rồi, cho dù bày quầy ở đây, cũng chỉ có một ngày đúng không?"
"Ôi trời, chuyện này ngại quá đi mất-. Ra ngoài làm nhiệm vụ, vậy mà còn được ăn gà xiên thố của ông chủ Lâm, nghĩ cũng không dám nghĩ"
Nghe thấy lời này, đám người vây xem đều tỏ ra thất vọng.
"Hết rồi."
Lâm Chu đã bắt đầu dọn dẹp quây hàng, nghĩ cũng biết không còn hàng tồn kho nữa.
"Ông chủ Lâm, còn gà xiên thố không?"
Đám đông không bỏ cuộc mà tiếp tục hỏi
Nếu biết trước người bán gà xiên thố này chính là ông chủ Lâm, thì bọn họ đã không nói những lời kia rồi.
"Vậy ngày mai thì sao?”
Vậy là hết rồi à
Không có gì đau lòng hơn chuyện gặp được ông chủ Lâm, nhưng lại không được ăn món ngon do ông chủ Lâm làm.
"Vậy thì ông chủ Lâm, anh không bày quầy thì có thể vui chơi thoải mái ở Thành Đô chúng tôi, Thành Đô chúng tôi có rất nhiều món ngon, đều rất ngon miệng, anh đừng lo lắng, chúng tôi có bệnh viện hậu môn trực tràng tốt nhất đó nha."
Đây đại khái chính là có duyên nhưng không phận mà mọi người thường nói.
Cùng với từng lời nói của Lâm Chu, tâm trạng của mấy người khách trở nên buồn chán với tốc độ có thể nhìn thấy được.
"Xin lỗi, chuyện bày quầy của tuần này đã kết thúc rồi."
Thật sự khiến mọi người tiếc nuối.
Lâm Chu mỉm cười xin lỗi, khách hàng nhìn thấy cậu vô cùng dịu dàng, nhưng lời cậu nói ra lại vô cùng lạnh lùng.
Sau khi biết tuần này Lâm Chu sẽ không bày quầy nữa, mấy người dân Thành Đô nhiệt tình bắt đầu quảng bá đặc sản địa phương.
Lúc trước sau khi ông chủ Lâm khiến Bạch Hà nổi tiếng, sở Du lịch Tứ Xuyên cũng muốn theo xu hướng để quảng bá mỹ thực Tứ Xuyên, thu hút mọi người đến đây du lịch.
Nhưng không quảng bá được.
Chuyện giá cả đắt đỏ, thật ra mọi người đều tốt bụng, sợ người ngoài đến đây du lịch không thể chấp nhận mức giá này, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tứ Xuyên.
Nhưng sau khi những người Tứ Xuyên tự làm lộ khuyết điểm của mình, toàn bộ cư dân mạng đều biết chuyện này.
Vậy thì có sự chuẩn bị tâm lý khi đến đây du lịch, ngược lại sẽ đón nhận điều bất ngờ.
Nhưng đó là suy nghĩ của mọi người trước khi ông chủ Lâm đến đây.
Bây giờ ông chủ Lâm đã chủ động đến Tứ Xuyên bày quầy rồi.
Thế thì chắc chắn phải quảng bá đàng hoàng rồi.
"Được rồi, ông chủ Lâm nếm thử món lẩu xiên que của chúng tôi chưa vậy?"
Lâm Chu nghe những lời này, vẻ mặt của cậu thật sự rất phức tạp.
Theo lý mà nói, đến một nơi nào đó, ăn vài món ngon đặc sắc tại địa phương là chuyện rất bình thường.
Cũng là chuyện Lâm Chu thích thú.
Lúc trước khi cậu ở Bạch Hà cũng vậy.
Nhưng khi đến Tứ Xuyên, ngày nào Lâm Chu cũng tự mình nấu cơm.
Món ăn nổi tiếng địa phương, không cay thì tốn thời gian, không tốn thời gian thì lại cay.
Mấy người miền Nam có khẩu vị thanh đạm như bọn họ, thật sự có chút không chịu nổi.
Về phần có bệnh viện hậu môn trực tràng tốt nhất, là vì mọi người đều thích ăn cay, cho nên có nhu cầu đúng không?
Trong đầu Lâm Chu suy nghĩ lung tung, ngoài mặt cậu vẫn ôn hòa trả lời mọi người.
Ngoài chuyện không biết tuần sau sẽ bầy quầy ở đâu, cậu đã trả lời tất cả những câu hỏi có thể trả lời được.
Ngoài ra, chính là khi nhìn thấy quán lẩu mọi người giới thiệu cho mình, cậu do dự không biết có nên vào check-in hay không.
Đang trò chuyện, Lâm Chu chợt nghe tiếng kêu của Cơm Nắm, ngẩng đầu thì thấy Dương Nhược Ly đi ra.
Cơm Nắm vừa nhìn thấy đối phương lập tức cắn ống quần anh, muốn kéo người đến trước quầy hàng của Lâm Chu.
Dương Nhược Ly méo mặt trước dáng vẻ tốn sức kia của nó.
Anh không dám nhúc nhích, sợ vừa cử động mạnh sẽ làm chú chó con này ngã nhào.
Ngay lúc anh không biết nên xử lý thế nào, Lâm Chu trông thấy một màn này bèn gọi Cơm Nắm lại.
Việc huấn luyện khá là có tác dụng, ít nhất Cơm Nắm có thể nghe hiểu vài mệnh lệnh đơn giản.