Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 745 - Chương 745: Bây Giờ Thành Lập Tổ Chức Luôn À? (1)

Chương 745: Bây giờ thành lập tổ chức luôn à? (1) Chương 745: Bây giờ thành lập tổ chức luôn à? (1)Chương 745: Bây giờ thành lập tổ chức luôn à? (1)

Làm Dương Nhược Ly vừa mừng vừa sợ.

Cư dân mạng cũng biết chút đỉnh về trình độ trâu bò của nhóm fans ông chủ Lâm.

Đúng là hiếm khi thấy tất cả các fans tự phát tập hợp cùng thành lập tổ chức lại có thể hào phóng thế này.

Chẳng những đông người, đoàn kết, mà còn giàu có như vậy, thật sự quá tuyệt!

Không ngờ ông chủ của nhà kho bị thiệu rụi cũng không thiếu tiền, thẳng thừng từ chối nhóm fans ông chủ Lâm quyên tiền.

Chỉ mới sáng sớm đã cho dân mạng xem một màn hay nhai

Sau đó, càng nhiều tài liệu được tuôn ra hơn, làm nhóm fans của ông chủ Lâm vô cùng phấn khích.

"Chúng tôi không nhận ra ông chủ Lâm là có nguyên nhân. Tuần này, ông chủ Lâm bày quầy bán hàng có thêm một con chó tên là Cơm Nắm. Trong ấn tượng của chúng tôi, ông chủ Lâm không hề nuôi chó, vậy nên mới cho rằng cậu ấy là người bắt chước."

"Tôi nghe dân mạng từng gặp được kể lại nó là chú chó con ông chủ Lâm nhặt được vào ngày đầu tiên đến Thành Đô. Chuyện này nói lên điều gì? Nói lên ông chủ Lâm rất tốt bụng!"

"Tôi cũng có gặp, đầu tiên tôi đứng ăn trước quầy hàng của ông chủ Lâm, sau đó vì ăn không hết nên định mang về nhà ăn tiếp. Vừa đi chưa được hai bước, Cơm Nắm đã lon ton chạy theo chặn đường tôi. Buồn cười chết! Dáng vẻ nhỏ xíu kia, tôi vừa nhấc chân đã vượt qua nó. Coi bộ nó cũng hung dữ lắm nha."

"Tôi từng nghĩ ông chủ Lâm sẽ nuôi thú cưng, còn tưởng cậu ấy sẽ thích loại chó oai phong ngầu lòi, hoặc là bé mèo xinh đẹp cơ. Không ngờ ông chủ Lâm nuôi một chú chó con bản địa tuy xấu nhưng đáng yêu như vậy. Đúng là rất bất ngờ."

Nhưng tuần này ông chủ Lâm đã kết thúc bày quầy bán hàng rồi, buồn bực quá đi!

Nhóm fans của ông chủ Lâm thấy tin tức thì rất khó chịu, hận không thể đi xem ngay lập tức.

"Tôi cũng như lầu trên, lúc đó tôi còn rất thích tương tác giữa ông chủ Lâm và Đại Bảo, cứ ngỡ ông chủ Lâm sẽ nuôi một con husky không ấy."

"Đúng đúng đúng, chú chó con kia rất thú vị, chỉ có chút xíu, luôn đi theo bên cạnh ông chủ Lâm. Tuy hơi xấu nhưng lại rất thông minh. Ai không đưa tiền, nó sẽ chạy lên cản người đó."

Việc câu cá này thật sự có độc!

Lâm Chu ngủ một giấc tỉnh dậy, thấy Phan Nguyên gửi tin nhắn hỏi cậu nếu hôm nay không bày quầy bán hàng thì có muốn đi câu cá không.

Lâm Chư:...

Trên mạng không ngừng thảo luận sôi nổi.

"Được. Anh muốn đi ăn thử lẩu bản địa của Thành Đô không?"

Phan Nguyên đã sớm gặp được Cơm Nắm, sau khi biết nó là chó con Lâm Chu nuôi lập tức chuẩn bị quà.

Một chiếc thẻ tên vàng nguyên khối khắc hai chữ "Cơm Nắm'.

"Đúng rồi, chiếc thẻ tên (pet tag) vàng nhỏ tôi đặt làm cho Cơm Nắm được giao đến rồi, lát nữa đem qua cho anh."

Sau khi ngủ dậy, trong tình huống chưa biết nhiệm vụ tuần sau sẽ đi nơi nào bày quầy bán hàng, Lâm Chu quyết định đi trải nghiệm lẩu Thành Đô.

Mọi người đã đến Thành Đô một tuần nhưng chỉ vây quanh cậu, còn chưa ra ngoài dạo chơi đúng nghĩa.

Trên cơ bản, Lâm Chu nói đi đâu, làm gì, anh đều đồng ý đầy hứng thú, cứ như anh cũng sớm có ý này. Hai người họ tụ tập một chỗ rất vui vẻ.

Anh là cộng sự hiếm hoi trong cả việc câu cá lẫn ăn uống. Phan Nguyên chưa bao giờ làm người khác mất hứng.

Họ hẹn xong sẽ ra ngoài ăn lẩu, cậu cũng cho nhóm quản gia nghỉ một ngày.

"0K đấy!"

Sau khi sắp xếp nhóm nhân viên ổn thỏa, Lâm Chu thay quần áo, đi cùng Phan Nguyên đến quán lẩu được mọi người đề cử. Đây còn là một quán ăn nằm trong tòa nhà dân cư, khá là đặc sắc.

Ở đó không có lẩu uyên ương, hai người không thể ăn cay, chỉ gọi lẩu hơi cay, nhưng vẫn bị cay đến sưng cả miệng.

Thể chất của Lâm Chu rất tốt, đồ cay chỉ làm miệng cậu đau rát, dạ dày nóng như lửa đốt.

Nhưng cả người Phan Nguyên lại bị hun cay đến đỏ bừng.

Trông anh ta còn thảm hơn Lâm Chu.

Giữa trời đông mà hai người ăn đến mồ hôi đầm đìa.

Hai người bước ra khỏi quán còn thấy hơi sợ hãi.

"À thì, anh còn muốn xem gấu trúc lớn không?"

Kế hoạch ban đầu là ăn xong lẩu đặc sản Tứ Xuyên, buổi chiều sẽ đi xem gấu trúc lớn.

Đến Tứ Xuyên sao có thể không xem gấu trúc lớn được!

Nhưng dáng vẻ hiện tại của hai người đều khá là nhếch nhác.

"Không vội, chúng ta tìm chỗ nào uống chút nước có vị ngọt để dịu lại đã, sau đó hãng đi."

Thế là hai người kết thúc hành trình một ngày, trở về nhà.

Nửa đêm, Lâm Chu nhận được cuộc gọi từ Phan Nguyên, nói anh ta đau bụng, bảo cậu mau tới cứu anh ta.

Dọa cho cơn buồn ngủ của Lâm Chu bay biến đi hết, thậm chí không có thời gian nhìn nhiệm vụ tuần mới được cập nhật. Cậu vội vã thay quần áo rồi lái xe đến khách sạn tìm Phan Nguyên.

Cậu phải đưa người vào bệnh viện.

May mà lúc cậu nghe nhóm khách hàng đề cử cũng biết được bệnh viện hậu môn trực tràng tốt nhất Thành Đô ở đâu.
Bình Luận (0)
Comment