Chương 748: Bánh mè (1)
Chương 748: Bánh mè (1)Chương 748: Bánh mè (1)
Dùng tay nhào hết bột trong chậu cho đến trạng thái mịn là có thể thêm dầu ăn vào.
Có hai thìa dầu ăn là bánh sẽ có vị xốp giòn.
Lâm Chu một mình hưởng thụ sự yên tĩnh này cho dù nhiệt độ không khí hơi lạnh, cũng không gây trở ngại động tác của cậu.
Sau khi bề mặt của khối bột nhào sáng bóng thì se thành sợi.
Chỗ tốt của sức lực lớn chính là sức lực cần cho việc nhào bột với cậu không đáng nhắc tới.
Sau khi nhào đến mức độ bản thân cần, lấy ra khoảng 80g bột mì để làm bột nhào dài.
Nắm bột mì xoa nắn tới lui trong tay Lâm Chu, cuối cùng thành cọng dài nhỏ bóng loáng, toàn bộ chuẩn bị xong, thì lăn qua dầu ăn, đậy lại bằng màng bọc thực phẩm, để nó bên cạnh ủ nửa giờ.
Trong lúc đó, Lâm Chu quấy vài cái cháo hoa trong nồi, đang chuẩn bị dầu.
Đợi đến khi làm xong tất cả phôi bánh mè, Lâm Chu mở bếp lò bánh mè trên xe ba bánh lên, sau khi lửa than dưới bếp lò đã cháy, rất nhanh tăng nhiệt cho bếp lò.
Mỡ heo được rửa sạch, băm nhuyễn, cho gia vị giống nhau làm nhân.
Các loại hương liệu đánh thành bột, căn cứ tỉ lệ nguyên liệu nấu ăn thêm vào, sau đó nêm gia vị...
Tất cả vị tươi ngon của bánh mè dầu ở trong mỡ heo này.
Chẳng những có gia vị còn có các loại hương liệu.
Lâm Chu đắm chìm trong công tác làm bánh mè, hoàn toàn không biết ánh nắng ngoài phòng ngày một lên cao.
Dầu bình thường chính là mỡ heo.
Lâm Chu bận rộn cả buổi sáng, cầm một cái ghế ngồi dưới mái hiên trên hành lang, nhìn lò bánh mè bếp trong sân theo nhiệt độ tăng cao, tản ra mùi thơm của mỡ heo và hành thái mê người.
Cháo trong nồi cũng hoàn thành.
Chỉ chờ bánh mè hoàn thành là có thể ăn điểm tâm.
Trong lúc đó cán phôi bánh mè lần nữa, biến thành kích thước mà mọi người quen thuộc, đưa thẳng vào trong bếp lò bắt đầu nướng.
Hương vị thoang thoảng đó, ngửi không quá rõ ràng nhưng lại khiến bụng người ta kêu ọc ọc.
Rất có khả năng khơi dậy ham muốn thèm ăn của người ta.
Nhất là buổi sáng mọi người trong thôn nhóm lửa nấu cơm.
Tuyệt vời quá.
"Bà nội ơi, có đồ ăn sáng chưa ạ? Là bánh bột ngô đúng không ạ?"
Trường tiểu học duy nhất trong thôn ngay trên ngọn núi lớn của thôn, đường đến trường phải để học sinh tự mình trèo lên từng bước, rất vất vả, nhưng đây là con đường duy nhất mà bọn nhỏ nông thôn đi ra núi lớn. Cho nên ai cũng không nói khổ.
Vì thường nhóm lửa, khiến bàn tay của bà nội cũng tản ra cảm giác ấm áp vào mùa đông, Tiểu Linh thoải mái rầm rì hai tiếng.
Tiểu Linh nghe vậy cũng không thất vọng, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào, mềm mại đi đến bên cạnh bà nội, cọ bàn tay hơi thô ráp của bà nội.
Bà nội lắc đầu: "Tiểu Linh muốn ăn bánh bột ngô à?"
"Buổi sáng ăn cháo, bà nội múc cho con, ăn đồ nóng rồi đến trường."
Tiểu Linh mới vừa rời giường chuẩn bị đến trường mặc áo khoác cũ nát, mùi thơm ngọt ngào xông ra từ phòng bếp nơi bà nội nấu cơm.
Sau khi tiễn Tiểu Linh đi, bà nội nghĩ đến đôi giày không lót trên chân cháu gái, chuẩn bị lên trấn trên mua một đôi giày bông cho cháu gái.
Trong thôn không có xe, một người già muốn đi lên trấn trên cũng chỉ có thể đi bộ. ...
Bên kia sau khi Lâm Chu ăn xong điểm tâm, cậu lái xe ba bánh đến trấn trên.
Từ trong sân đẩy xe ba bánh ra, đi đến chỗ đồi núi, Lâm Chu dùng hai tay giơ xe ba bánh lên, chuyển lên đường rồi lại bắt đầu lái xe.
Một đường đến trấn trên, trên đường cậu không gặp được một người nào.
Lâm Chu có dự cảm không lành.
Sau đó đợi đến khi lên trấn trên cũng mới bảy giờ, chính là thời gian ăn sáng.
Lâm Chu muốn tìm một nơi náo nhiệt để bày quây hàng.
Không ngờ nơi náo nhiệt nhất trấn trên chính là một nơi vừa giống chợ sáng vừa giống chợ bán thức ăn, không có quá nhiều người buôn bán, cũng chẳng có mấy người mua đồ.
Lâm Chu tìm vị trí tùy ý dừng lại, dựng quây hàng lên.
Xe bán hàng của cậu giống như trước đây vẫn là một chiếc xe sành điệu và mới tinh, nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
Nếu ở trong thành phố, đây là điểm thu hút người qua đường.
Nhưng vùng núi thế này lại là thứ khiến người ta quên mất dừng lại.
Cộng thêm cách ăn mặc và khí chất quanh thân của Lâm Chu, thật sự có cảm giác không hợp với trấn nhỏ ở vùng núi.
Người qua đường lui tới và người buôn bán đều đang nhìn trộm cậu.
Lâm Chu đeo khẩu trang, ngồi ở trước quầy hàng, nhìn người qua đường.
Mỗi một người qua đường tò mò đối diện với tâm mắt của cậu đều sẽ chạy trối chết.
Lâm Chu trâm mặc. Cậu cảm thấy bản thân khác với trấn nhỏ.
Nhất thời không biết nên làm sao.
Một tiếng sau...
Lâm Chu còn chưa mở hàng.
Cậu nhìn thân hình dần dần suy sụp tỉnh thần.
Ngay cả kế sách nướng bánh, muốn tỏa ra mùi để thu hút người qua đường cũng thất bại.