Chương 76: Bây giờ tớ nghe thấy leo núi là đau chân cực! (2)
Chương 76: Bây giờ tớ nghe thấy leo núi là đau chân cực! (2)Chương 76: Bây giờ tớ nghe thấy leo núi là đau chân cực! (2)
Bây giờ hai vợ chông quán nướng vẫn bán bánh bao ở chỗ cũ.
Ngày hôm qua buôn bán tốt khiến bà chủ như hít phải thuốc lắc, ngày hôm nay vẫn chuẩn bị rất nhiều bánh bao, vô cùng tin tưởng đến bày quầy bán hàng.
Nhưng sau đó thì phát hiện người trên quảng trường ít hơn hôm qua cả một nửa.
Bầy quầy đã nửa ngày mà chỉ có một hai người đi ngang qua, mua mấy cái bánh bao.
Các khách hàng xếp hàng ngày hôm qua không một ai đến cả.
Cái này bà chủ trợn tròn mắt.
Ông chủ đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Mấy ngày trước quầy bánh bao không bày bán, mọi người vất vả lắm mới thấy một quầy bánh bao, kiếm cái lạ miệng, kết quả hương vị không được lý tưởng cho lắm nên bây giờ không đến nữa.
Bánh bao bọn họ làm có thể so sánh ư?
Thấy dáng vẻ gấp gáp của vợ, ông chủ quán nướng không thèm để ý chị ta.
Quây bánh bao trước đó là vì tay nghề tốt, làm bánh bao ăn ngon, cho nên tùy hứng được.
Nhà ai tám giờ tối đi ra bán bánh bao chứ!
Đã bảo là đừng bán bánh bao rồi, sáng sớm đi đến cửa trường học bán bánh bao còn tốt hơn đến đây nhiều.
Tùy tiện bày quầy bán hàng ở đâu, tùy tiện bán vào thời gian nào cũng không lo không có khách.
"Chồng ơi anh mau nghĩ cách đi, nhiều bánh bao như vậy mà không ai đến mua, cứ nằm im trong tay chúng ta thôi!"
"Đã nói rồi mà không nghe, bán không xong thì về nhà bỏ vào tủ đông để ăn dần đi, xem lần sau còn lăn qua lộn lại nữa không? Không có tay nghề kia mà còn muốn ôm tơ vàng sống, thực sự là không biết sống chết!"
Không bán được không phải là chuyện rất bình thường à!
Bà mụ vợ chết tiệt nói cái gì cũng không tin, bây giờ biết sợ chưa!
Còn không ngon bằng nửa bánh bao người ta làm nữa.
Cháo bát bảo hay còn gọi là cháo Lạp Bát, cháo Phật, là món ngon ngày lễ truyền thống của Hoa quốc (ngày 8 tháng 12 âm).
Chị làm vậy là vì ai chứ?
Quán nướng làm ăn không tốt, không phải chị thấy quầy bánh bao làm ăn khấm khá nên muốn thử xem, kiếm tiền nhiều chút sao!
Bà chủ bị chửi, mặt lúc đỏ lúc trắng, suýt nữa thì tức đến phát khóc.
Thật ra nó chính là "Cháo Lạp Bát" mọi người hay nói đến mà thôi.
Bây giờ không phải là tết mồng tám tháng chạp, Lâm Chu không có ý định nấu cháo lạp bát phức tạp cỡ nào.
Mọi người ở các khu vực khác nhau sẽ căn cứ theo khẩu vị của mình để chọn dùng nguyên liệu khác nhau.
Cách chế biến hay gặp nhất chính là lấy gạo tẻ, gạo nếp hoặc gạo nếp cẩm làm nguyên liệu chính, cộng thêm các nguyên liệu phụ như là đậu xanh, đậu đỏ, đậu cô ve, đậu ván, táo đỏ, hạnh nhân, đậu phộng, hạt sen, long nhãn, nhân hạt thông, củ từ, bách hợp, cẩu kỷ, hạt dẻ, hạt ý dĩ vân vân chế biến thành cháo.
Thế nhưng thời bây giờ, rất nhiều tài liệu dùng để nấu "Cháo bát bảo" đã vượt qua tám loại.
Thế nhưng trên căn bản là bốn loại nguyên liệu: Gạo, các loại đậu, hoa quả khô, thuốc
Ý gốc của "Cháo bát bảo" là chỉ dùng tám loại nguyên liệu khác nhau chế biến thành cháo.
Cứ dựa theo nguyên liệu nấu ăn mình thích để phối hợp thành nguyên liệu nấu cháo bát bảo.
Gạo tẻ, đậu đỏ, đậu cô ve, táo đỏ, đậu phộng, hạt sen, long nhãn, hạt ý dĩ, hoa quế khô, hạt dẻ, khoai sọ, hạnh nhân. He he, đều là mấy thứ cậu thích ăn hết.
Đặt nồi hầm cháo bát bảo, bởi vì nhiều đậu nên nếu muốn nấu đến mức vào miệng là tan thì cần rất nhiều thời gian.
Lâm Chu mua đủ loại nguyên liệu nấu ăn trở về xong rồi rửa sạch, bắt đầu đổ vào trong nồi nấu.
Ngay từ đầu không cần người đứng trước nồi canh, bởi vì trong này có rất nhiều đậu, cần thời gian nhất định để đun Sôi.
Chờ đến lúc nó mềm hơn, dễ cháy nồi thì lại đứng canh trước nồi quấy đều là được rồi.
Bữa sáng của Lâm Chu vẫn rất xa hoa. Hải sản ngày hôm qua chưa ăn xong được làm thành mực viên, ăn kèm với cháo bát bảo phải nói là sướng miệng cực kỳ.
Cậu xem như là phát hiện.
Từ khi sở hữu hệ thống kỹ năng nấu nướng mãn cấp, cậu càng ngày càng coi trọng về phương diện ăn uống này, trong phạm vi năng lực kiểu gì cũng phải ăn ngon.
Sau khi cơn thèm ăn được thỏa mãn thì cả ngày đều sẽ có tâm trạng rất vui vẻ.
Trách không được có câu nói là dân dĩ thực vi thiên*, ăn cơm đúng là quan trọng thật!
*Dân lấy ăn làm trời.
Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên lúc 3 giờ sáng.
Lâm Chu bắt đầu chuẩn bị đi đến núi Tần Hoàng. Cháo bát bảo nấu chín được đem đến trên xe ba bánh. Cậu ăn chén cháo làm bữa sáng xong, lại liếc mắt coi còn bỏ sót gì nữa không.
Xác nhận đủ rồi thì xuất phát lúc 3 giờ 20 phút!
Lúc cậu đến nơi đã là sắp 4 giờ, thời gian gắt gao cực kỳ. Khi leo đến đỉnh núi cũng không sai biệt lắm gần đến 6 giờ.
Lâm Chu gánh đòn gánh, vừa leo lên trong lòng vừa cổ vũ bản thân.