Chương 78: Leo núi không được, nhưng mà leo đến đỉnh núi húp cháo thì được! (1)
Chương 78: Leo núi không được, nhưng mà leo đến đỉnh núi húp cháo thì được! (1)Chương 78: Leo núi không được, nhưng mà leo đến đỉnh núi húp cháo thì được! (1)
"Ba à con nói này, con có nhớ bác gái mặc quần áo thể thao màu đỏ trước đó. Ngày hôm qua bác ấy ăn cháo hải sản bên cạnh tụi con, xem ra lại bị quầy bán cháo thu hút lên núi rồi."
"Còn có ông chú bên kia con cũng nhớ nữa, ngày hôm trước con đã gặp rồi."
"Thế mà lại có nhiều khách hàng quen như vậy, xem ra chỉ cân ngon, mặc kệ ở đâu cũng không thiếu thực khách."
Tạ Hoành ríu rít nửa ngày mà không nghe thấy cha mình trả lời, nghi ngờ nhìn sang bên cạnh. Kết quả cậu vừa quay đầu thì không thấy người đâu, nhất thời cả kinh.
Ba của cậu đâu!
Ông bố to như vậy của cậu đâu rồi?
Đám người Tạ Hoành trẻ trung hăng hái, với cả đã leo núi vài ngày rồi nên cũng thích ứng với lượng vận động này.
Hơn nữa bọn họ đến để húp cháo, chỉ muốn nhanh chóng leo đến đỉnh núi còn ăn nữa.
"Sao thế, bác ấy đi lạc à?"
Ba Tạ thì đã trung niên, lớn tuổi rồi nên sức khỏe nào được như trước kia, đã thế lại còn bụng bia nữa chứ. Ông vừa bắt đầu leo một lát đã thở hồng hộc rồi.
"Ba tao đâu rồi?"
Tạ Hoành sơ ý, chỉ lo xem người qua đường, đến cả cha cậu rời khỏi đội ngũ lúc nào cũng không biết.
Sau đó tốc độ của ông càng ngày càng chậm, dần dần lòng có dư mà lực không đủ, tách ra khỏi đội.
Nghe được giọng nói hoảng hốt của Tạ Hoành, mấy người bạn đi cùng đều ngừng lại nhìn quanh quất tìm người.
Không giống như du khách bình thường leo núi để du ngoạn, cứ đi từ từ, gặp được địa điểm check-in đẹp thì còn có thể dừng lại chụp ảnh.
Tạ Hoành nói xong đi được hai bước, lại không yên lòng quay đầu dặn đám bạn: "Tụi mày tới đỉnh núi trước, lúc gọi món nhớ gọi thêm hai phần đấy. Tao thấy hôm nay có rất nhiều khách quen, đừng để lúc tao với ba tao lên núi thì bán hết cháo rồi nhá."
Cha của Tạ Hoành lớn như vậy thì không đến nỗi đi lạc đâu. Có phải không có di động đâu, chắc là không theo kịp thôi.
"Chắc là thế. Tao đi tìm ba tao, tụi mày đi trước đi."
"Có phải là không đuổi kịp không?"
Nghiêm khắc mà nói thì lần trước chỉ tính là xem mắt.
Nghe thế, Tạ Hoành yên tâm quay đầu lại đi tìm ba cậu. ...
Lúc này, dưới chân núi, Trương Minh Viễn và Lục Thiển đang tiến hành lân hẹn hò đầu tiên.
"OK-"
Lần này mới là hẹn hò đứng đắn.
Trương Minh Viễn cũng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, bao gồm cả nước và khăn mặt. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng mới tinh, nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn chút so với lúc mặc vest.
Dù có chảy mồ hôi cũng là tiểu tiên nữ!
Lúc này cô chắc chắn phải rửa mối nhục lần trước, khiến Trương Minh Viễn nhìn thấy mặt hoàn mỹ nhất của cô.
Ngay cả lớp trang điểm cũng dùng loại không thấm nước và chống trôi.
"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta lên núi đi."
Vì buổi hẹn hò này, chiều hôm qua Lục Thiển còn lôi kéo bạn thân đi dạo phố mua mấy bộ đồ thể thao và giày thể thao mới, cả đồ chống nắng và mũ vân vân, các loại trang bị đều chuẩn bị đầy đủ hết. Trùng hợp là Lục Thiển cũng mặc một bộ thể thao màu trắng, trông giống đồ đôi phết.
Hai người cùng leo lên núi.
Trương Minh Viễn bước chậm cho bằng với tốc độ đi của Lục Thiển, hai người vừa trò chuyện vừa leo lên.
So với sự xa lạ trước đó, lần này hai người họ ngược lại là tự tại hơn rất nhiều.
"Hôm qua có cháo hải sản bán trên đỉnh núi đấy. Anh ăn chưa?"
Lục Thiển vừa nghĩ tới đỉnh núi có món cháo ngon lành đang chờ mình là hai chân có sức lực.
Leo núi không được, nhưng mà leo đến đỉnh núi húp cháo thì được!
"Chưa."
Trương Minh Viễn tích chữ như vàng, một chữ này suýt làm Lục Thiển nghẹn họng nói không ra lời.
Nhưng nghĩ đến anh chưa nếm món cháo hải sản ngon như vậy, cô vừa cảm thấy đáng tiếc lại vừa vội vàng muốn khoe khoang.
"Em nhờ trợ lý đi mua, cháo ngon lắm luôn. Cá nhân em cảm thấy cháo hải sản còn ngon hơn cả cháo bào ngư. Đủ loại hải sản luôn, lượng rất nhiều, một ngụm là có thể nếm ra mùi vị khác nhau rồi. Ví dụ như bào ngư được hầm siêu mềm, kiểu vào miệng là tan ý. Mà mực thì rõ là non, nhai giòn lắm nhé. Mùi vị của mỗi loại hải sản đều không giống nhau. Tay nghề của ông chủ Lâm đỉnh của chóp, nắm chắc độ lửa đối với mỗi loại nguyên liệu nấu ăn đến mức xuất thân nhập hóa luôn. Em nói anh nghe..."
Lục Thiển vừa nhắc đến vấn đề này là không phanh lại được, hưng phấn đến mức nhún nhảy.
Tuy Trương Minh Viễn không nói nhiều nhưng cô nói câu nào anh đáp lại câu ấy, khiến Lục Thiển có thể nói tiếp.
Cứ vừa đi vừa nói chuyện, quá trình leo núi khô khan cũng chẳng còn thấy chán nữa.
Lục Thiển thậm chí còn không nhận ra đã đến đỉnh núi từ bao giờ.
Hở?
Sao hôm nay leo núi mà không mệt như ngày hôm qua nhỉ?
Nghiêm túc được ba giây, Lục Thiển đã bị hương vị ngọt ngào trong không khí trên đỉnh núi hấp dẫn.