“Ngon, rất ngon, tôi chưa từng ăn cơm chân giò kho ngon đến vậy, không đúng, có lẽ nên nói là tôi lớn như này nhưng chưa bao giờ được ăn món ngon thế này! Ông chủ Lâm quả nhiên là danh bất hư truyền!”
Lâm Chu vừa nghe thấy lời này, lập tức chú ý đến giao diện nhiệm vụ hệ thống.
Quả nhiên, lần này tính là lời khen thật lòng.
0/100 chuyển thành 1/100.
Xem ra cần phải khen thật lòng với cậu mới tính.
Người này nói xong, người bên cạnh cũng gật đầu: "Không phải à, rất thơm ngon!"
Lâm Chu nghe thế thì nhìn về giao diện nhiệm vụ.
Theo lý thuyết, có lẽ lời này được tính là lời khen, nhưng nhiệm vụ không thay đổi.
Cho nên, lời này tính là cảm khái à?
Lâm Chu không chắc chắn cho lắm.
Đến người tiếp theo, người này ăn tràn miệng, ngay cả khe hở để nói chuyện cũng không có, chỉ có thể gật đầu lia lịa để bày tỏ là rất ngon.
Cho nên không có gì bất ngờ, giao diện nhiệm vụ không thay đổi.
Lâm Chu đại khái có suy nghĩ.
Vì vậy ánh mắt nhìn về phía nam sinh đầu tiên đến mua cơm chân giò kho.
Sở Cuồng hơi nghi ngờ nhìn ánh mắt của ông chủ Lâm.
Là cậu ăn quá hào phóng đã thu hút ông chủ Lâm à?
Vì vậy Sở Cuồng làm chậm tốc độ lùa cơm lại.
Rụt rè lộ ra nụ cười về phía ông chủ Lâm.
Lâm Chu thấy cậu không có suy nghĩ chủ động khen cơm chân giò kho, vì thế mở miệng hỏi: "Bạn học, cậu thấy thế nào?"
Lâm Chu nghe được cuộc trò chuyện vừa nãy của bọn họ, biết ngay những người này đều là sinh viên của trường đại học đối diện.
Vì vậy kêu bạn học rất thuận miệng.
Sở Cuồng hơi ngây ra.
Vậy mà ông chủ Lâm lại hỏi riêng cậu, là quan tâm đến đánh giá của cậu à?
Ây dô, không ngờ ông chủ Lâm lại quan tâm cậu đến vậy!
Sở Cuồng lập tức xấu hổ.
Nhưng thấy ông chủ Lâm vẫn đang nhìn cậu, trong mắt có mong chờ, thì lập tức sắp xếp lại lời nói.
“Đầu tiên là hương vị, khi chưa biết món cơm chân giò kho do ông chủ Lâm nấu, tôi là người đầu tiên bị thu hút bởi mùi thơm, sau đó không ngần ngại mua một phần!”
Sở Cuồng chưa nói hết một câu, khi những người khác nghe thấy ba chữ “người đầu tiên” được nhấn mạnh, bọn họ ngừng tốc độ ăn cơm rồi nhìn cậu.
“Sau đó chính là món cơm chân giò kho, dùng một cụm từ để mô tả chính là sắc, hương, vị đầy đủ!”
“Hương vị không cần phải nói, e rằng những người đi ngang qua đường lớn đều bị thu hút, có câu nói thế nào nhỉ, rượu ngon không sợ ngõ sâu.”
“Mùi vị không cần phải nói, người nào ăn cũng khen ngon, đến cả người biếng ăn cũng có thể ăn hết hai bát!”
“…”
Khi Sở Cuồng càng khen càng hăng hái.
Biểu cảm của những người khách có mặt đều trở nên một lời khó nói hết.
Hay lắm, chờ bọn họ ở đây à!
Tranh sủng như vậy, chẳng phải khiến lời khen của bọn họ trở nên hời hợt, không chân thành chứ gì?
“Ông chủ Lâm, tôi nói này, anh can đảm hơn một chút, sao anh lại hỏi món cơm chân giò kho có ngon hay không? Anh phải hỏi rằng món cơm chân giò kho này có phải là ngon nhất thế giới hay không! Tay nghề của anh đã vượt khỏi phạm vi ngon, thẳng tiến đến trù thần rồi!”
Sở Cuồng vừa dứt lời, thì người đàn ông bên cạnh cậu đã vội vàng mở lời khen ngợi.
Lâm Chu nhìn giao diện nhiệm vụ lập tức nhảy lên 3/100, cậu không lên tiếng nữa.
Mặc dù được khen ngợi dữ dội ngay trước mặt như vậy, có chút ngượng ngùng.
Nhưng hoàn thành nhiệm vụ cũng khá tốt.
Làm những gì mình thích, lại còn có thể nhận thưởng, chuyện tốt như vậy tìm ở đâu.
Ngại chút thì sao chứ!
Chỉ cần cậu không ngại, thì người ngại chính là người khác!
Mấy người này, ngoại trừ tính cách có chút sợ xã hội, không thích nói chuyện, hoặc không biết khen ngợi, về cơ bản đều bị cuốn vào bài diễn thuyết dài dòng của Sở Cuồng mà bắt đầu khen ngợi.
Sau đó, nhiệm vụ của Lâm Chu đã thành công đạt đến 5/100.
Sự náo nhiệt trong con hẻm thực sự thu hút người qua đường, hàng người vốn đã đi ngang qua, ngửi thấy mùi thơm lại quay ngược lại.
“Náo nhiệt như vậy, đang làm gì thế?”
Người qua đường bước vào con hẻm, nhìn thấy đám người tụ tập trước một quầy hàng, bọn họ tò mò hỏi.
Sau đó, mấy người khách hàng vui vẻ thay mặt Lâm Chu chào mời khách hàng.
“Ông chủ Lâm đang bày quầy bán cơm chân giò kho!”
Khách hàng hét vừa lớn vừa hào hứng, thu hút sự chú ý của người qua đường.
“Cái gì, ông chủ Lâm!?”
Người qua đường phấn khích lặp lại lời của người khách, chạy thẳng đến.
Người qua đường cách ngã tư không xa, sau đó những người ven đường nghe anh ta gọi ông chủ Lâm, bọn họ nhìn theo hướng phát ra âm thanh theo phản xạ.
“Ông chủ Lâm? Là người bày quầy ngẫu nhiên rất nổi tiếng trên mạng à?”
Thậm chí người này còn đứng bên đường hét lên.
Khiến những người qua lại tò mò nhìn vào ngõ.
Ban đầu những người đi ngang qua ngửi thấy mùi thơm lan tỏa trong không khí, cũng không biết ở đâu ra, chỉ thấy đến giờ cơm rồi, rất thơm.