Cũng không phải mùi béo ngậy sau khi thức ăn để nguội.
Giống như sau khi món ăn đã đi mất vẫn còn lưu lại mùi thơm.
"Tôi không bán cơm."
Ông chủ nghe sửng sốt, sau đó lắc đầu trả lời.
"Vậy tại sao thơm thế, giống như mùi của đồ ăn á!"
Cặp đôi trẻ ngửi mùi thơm trong không khí, tò mò hỏi.
"À, đây là do buổi tối có khách hàng ăn cơm chân giò kho trong quán, mùi thơm còn lưu lại."
Ông chủ vừa nghe lời này đã hiểu được bọn họ hỏi cái gì.
Ông luôn ở trong quán, bị ám mùi, không cảm thấy có gì không đúng, hiện tại nghĩ đến có lẽ mùi thơm của cơm chân giò kho còn chưa tán đi.
Mùa đông trong phòng mở điều hòa, lại không mở cửa sổ, mùi thơm không thoát ra được cũng rất bình thường.
Nếu luôn ở phòng trong, có thể sẽ không có cảm giác gì.
Nhưng người vừa mới vào, khẳng định có thể chú ý tới mùi thơm này.
"Ông chủ có biết cơm chân giò kho mua ở đâu không?"
Bị hỏi đến cơm chân giò kho, ông chủ quán cà phê hơi trầm mặc.
Nhất thời không biết có nên nói hay không.
Bởi vì hôm nay người xếp hàng mua cơm chân giò kho ở quầy hàng ông chủ Lâm đã rất nhiều. Ông xếp hàng cả nửa ngày, còn không mua được khuỷu giò mà tất cả mọi người khen ngon.
Khó chịu dã man.
Nếu tuyên truyền ra ngoài, chẳng phải là càng nhiều người đến giành ăn?
Thời gian ông chủ suy tư hơi dài.
Cặp đôi trẻ không chút từ bỏ, vẫn nhìn chằm chằm ông.
Họ thấy giờ này trong quán chỉ có hai người bọn họ, ông chủ mềm lòng, có lòng tốt nói cho bọn họ biết.
"Ở trong ngõ nhỏ, khoảng năm giờ có bán cơm chân giò kho."
Cặp đôi trẻ rất vui mừng, lập tức nói lời cảm ơn, sau đó gọi hai ly cà phê.
Lương tâm ông chủ đau nhói đi đến quầy bar làm cà phê.
Vì buôn bán, ông lại nói cho khách hàng vị trí cơm chân giò kho của ông chủ Lâm.
Nhưng mà chỉ có hai người chắc không sao đâu ha?
Ông chủ quán cà phê vừa làm cà phê, vừa xây dựng tâm lý cho bản thân.
...
Từ sau ngày hôm qua Sở Cuồng gửi tin nhắn vào nhóm lớp, những người ở không xa lắm hôm nay đã trở lại trường.
Những người ở xa thì còn đang trên đường đi.
Còn có người muốn trở lại trường, nhưng bị gia đình tạo áp lực không cho đi.
"Mẹ ơi, con trở lại trường là có việc thật, mẹ cho con chút tiền đi!"
Cô gái ghé vào trước mặt mẹ cô vừa làm nũng vừa cầu xin, nhưng mẹ cô thờ ơ.
"Chưa thấy trường đại học nào vừa mới nghỉ đông, học sinh vừa về đến nhà, đã kêu người trở lại trường, đây là chọc người ta hả!"
"Hay là con đang yêu đương, lấy tiền đi tìm cậu ta?"
Mẹ cô càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình có đạo lý.
Bà cũng không phải không hiểu cái gì.
Nào có trường đại học mới vừa cho nghỉ, đứa nhỏ cũng về đến nhà rồi, còn kêu người ta lập tức trở lại trường. Vốn không thể làm chuyện như vậy.
Cho nên mẹ cô không tin lời nói của con gái.
"Mẹ, bạn trai của con ở đâu ra, thật sự là trường học có việc, học sinh lớp tụi con đều trở lại trường rồi!"
Sợ mẹ cô không đồng ý, cô gái lấy ảnh chụp các bạn học đã trở lại trường cho mẹ cô xem.
Mẹ cô bán tín bán nghi nhìn trong nhóm không ít học sinh đã về đến nhà đều sốt ruột trở lại trường.
Đọc những lời này, trông có vẻ khá sốt ruột.
Lẽ nào lớp học thực sự có việc, cần học sinh đã về đến nhà trở lại trường?
"Con không lừa mẹ chứ?"
Mẹ cô vẫn hơi hoài nghi, nhưng cô gái cũng thề rồi.
Nếu cố chấp không cho nó đi, lỡ ảnh hưởng đến đứa nhỏ học tập thì không tốt.
Hơn nữa đứa nhỏ cũng ở nhà làm ầm ĩ hai ngày.
"Con cần bao nhiêu, mẹ chuyển cho con, bận xong chuyện ở trường thì trở về đó biết chưa, đừng chạy lung tung."
"He he, mẹ là tốt nhất, cần ba nghìn là được, vé máy bay khứ hồi cùng tiền cơm mấy ngày là được, tuần sau con sẽ về."
Mẹ cô vốn đã bớt hoài nghi một nửa, nghe thấy con gái nói tuần sau trở về lại sinh lòng nghi ngờ.
Chỉ đi vài ngày, còn chỉ cần tiền xe và tiền cơm là được, nhìn thế nào cũng thấy giống ra ngoài hẹn hò với con trai!
"Ra ngoài mang theo chút tiền, mẹ sẽ đặt vé xe cho con, vừa vặn có phiếu giảm giá, con đi như thế nào?"
Mẹ cô thăm dò không lưu lại dấu vết.
Nhưng cô gái quá mức kích động không phát hiện, vừa nghe có thể trở lại trường, kích động đến cả người sắp xoay vòng vòng quanh nhà.
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt ạ!"
Gấp thế sao?
Mẹ cô nhướng mày, phát hiện sự việc cũng không đơn giản.
Bà còn không biết rõ con gái của mình à, từ nhỏ đã không phải là người thích học, hơi khôn vặt thì không muốn học hành chăm chỉ.
Vậy mà có một ngày lại thích trở lại trường?
Phải biết rằng nghỉ đông và nghỉ hè trước đó lúc trở lại trường, người này vẻ mặt cầu xin, kiểu ước gì nổ banh trường cho rồi.