Chớp mắt, bên phía bọn họ cũng bàn bạc xong.
Sau khi hai bên bàn bạc xong, bọn họ lén lút mở cửa phòng, chuẩn bị quay về phòng ký túc xá của mình.
Nhưng vừa lộ mặt, hai bên đã đụng mặt nhau.
Ai nấy đều lén la lén lút xuất hiện trên hành lang.
Bọn họ đều sống cùng tầng ký túc xá, khoảng cách có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khác khi đi ngang qua, chứng tỏ bọn họ ở khá gần nhau.
Mọi người vừa nghĩ đến nội dung bàn bạc vừa rồi, sự chột dạ lộ ra trong ánh mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lần lượt bước ra khỏi phòng phòng ký túc xá.
Người này nối đuôi người kia.
Nhiều người tập trung như vậy chỉ sợ đang âm mưu gì đó đúng không?
Trong hành lang yên tĩnh, ánh mắt đánh giá lẫn nhau của đám người này đều mang theo sự cảnh giác.
Vào giờ này, nghĩ cũng biết bọn họ tập trung một chỗ để bàn bạc chuyện gì.
Cả đám không nói tiếng nào, xem như không quen biết nhau, lặng lẽ trở về phòng ký túc xá.
Một giây sau, cửa phòng ký túc xá vừa đóng, tất cả mọi người đều bộc lộ bản tính.
Mặt nhăn lại, bọn họ rút điện thoại ra rồi bắt đầu phát điên.
“Đám người kia cũng bước ra từ một phòng ký túc xá, chắc chắn đang âm mưu gì đó, không thể để bọn họ thành công được!”
Cậu ta vừa gửi tin nhắn, nhóm chat lập tức trở nên náo nhiệt
Sở Cuồng ở trong phòng ký túc xá chứ không ra ngoài, không biết mấy người này rời khỏi phòng còn đụng phải bên kia.
Lúc này cậu khó hiểu gửi một dấu chấm hỏi.
Sau đó gõ chữ chậm, Hướng Thiện dứt khoát gửi tin nhắn thoại.
Tin nhắn thoại dài 60 giây, Sở Cuồng nhìn còn không muốn bấm nghe.
Nhưng để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, cậu vẫn bấm nghe.
Không hiểu sao, Sở Cuồng thường lười nghe mấy tin nhắn thoại dài, cậu thấy đọc tin nhắn văn bản nhanh gọn hơn.
“Sở Cuồng, tao nói cho mày biết, đám người nghe lén địa điểm bán hàng của ông chủ Lâm cũng tập trung trong một phòng ký túc xá, hình như bọn nó cũng đang bàn bạc chuyện giành cơm, nếu không thì tao không nghĩ ra bọn nó tập trung để làm gì.”
“Tao nhìn kỹ rồi, đều là mấy đứa hôm nay đến chỗ bày quầy hàng, bọn họ nhất định đang bàn bạc giành cơm như thế nào.”
Sở Cuồng nghe tin nhắn thoại xong cũng hiểu mọi chuyện.
“Cũng bình thường thôi, hôm nay bọn họ đến muộn, có người không được ăn, ngày mai bọn họ nhất định sẽ đi sớm hơn, chúng ta cũng phải chuẩn bị tâm lý, thỉnh thoảng phải cử người vào ngõ trông chừng, đừng để bị chiếm trước.”
Sở Cuồng nói xong, Tạ Hoành mỉm cười.
Với tư cách là người Giang Đông, Tạ Hoành không cần xem cẩm nang cũng có đủ kinh nghiệm giành cơm.
“Tao đã kết bạn Weixin với ông chủ quán cà phê rồi, dặn anh ấy nếu nhìn thấy có người xếp hàng trong ngõ thì nhắn tin cho tao.”
Tạ Hoành vừa nói xong, nhóm chat lập tức tràn ngập những emoji ngón tay cái.
“Thằng nhãi này không hổ là người Giang Đông, suy nghĩ rất chu đáo!”
“Quá khen quá khen!”
Tạ Hoành khiêm tốn nhận lời khen của mọi người.
Chớp mắt đã đến ngày hôm sau.
Lâm Chu lại dựa theo nhu cầu của mọi người, khi cậu kho bắp giò thì tiện thể cho thêm một ít trứng luộc vào, như vậy khi kho giò heo xong thì trứng luộc cũng biến thành trứng kho.
Lâm Chu ăn thử cảm thấy giống với trứng trà hai vị.
Cảm giác giống món ăn hơn.
Trứng trà giống điểm tâm.
Cũng khá ngon.
...
Trong khuôn viên Thanh Đại.
Để giành cơm, giờ giấc sinh hoạt của mọi người trở nên bình thường hơn nhiều.
Mấy người thích chơi game thâu đêm suốt sáng cũng đều ngủ sớm dậy sớm.
Người dậy trễ nhất đến trưa cũng dậy rồi.
Vừa mở mắt đã xem tin nhắn trong nhóm.
Không ít người đã đi mua lều trại ở trung tâm thương mại vào buổi sáng.
Còn có cả ghế xếp và bàn gấp dã ngoại các thứ nữa.
Tóm lại bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ.
Thời tiết gần đây hơi lạnh một chút nhưng cũng khá tốt, không có mưa cũng không có tuyết.
Mặt đất khô ráo thích hợp để dựng lều trại.
Nhưng mà từng thấy người khác cắm trại ngoài trời chứ chưa thấy ai cắm trại trong ngõ hẻm thành phố cả.
Bọn họ vừa dựng lều lên.
Mấy người đi đường qua lại, cho dù bọn họ đi ngang qua rồi thì cũng phải ngoái đầu lại nhìn thêm vài lần.
“Đây là kiểu gì vậy, bây giờ đang có mốt cắm trại trong thành phố hả?”
Người đi ngang qua nhìn vào con ngõ này, thấy không chỉ có một cái lều mà giống như cả một nhóm người đang cắm trại ở đây, thật sự cảm thấy khó hiểu!
Nhìn không hiểu, nhưng không ảnh hưởng bọn họ ngạc nhiên, sau đó bọn họ chụp ảnh đăng lên mạng xã hội.
Một nhóm sinh viên khác vẫn luôn theo dõi nhóm Sở Cuồng, thấy mấy người bọn họ đều ra ngoài vào buổi trưa thì cho rằng bọn họ đi ăn cơm nên không nghĩ nhiều.
Mãi đến 1, 2 giờ chiều vẫn không thấy bọn họ trở về thì mới hoảng hốt.
“Này, bảo tụi mày theo dõi đám người kia mà tụi mày theo dõi kiểu đó hả!”
“Đã hơn hai giờ rồi, không có ai về phòng hết, chắc chắn bọn họ đi xếp hàng rồi!”