Chương 81: Trẻ tuổi tốt vậy đó, nằm xuống là ngủ ngay (2)
Chương 81: Trẻ tuổi tốt vậy đó, nằm xuống là ngủ ngay (2)Chương 81: Trẻ tuổi tốt vậy đó, nằm xuống là ngủ ngay (2)
"Ông chủ, hết cháo rồi sao?"
Thiệu Tiếu Tiếu nhanh chóng đến trước khi Lâm Chu dọn quầy, rốt cục cô đã trèo tới đỉnh núi.
Chân cô ngắn, khoảng cách hai bước của người khác bằng ba bước của cô.
Một đường quả thực gian khổ.
Không ngờ cô vất vả leo núi như vậy, vừa tới đã nhìn thấy anh đẹp trai bán cháo đang dọn quầy.
Đây quả thực là sét đánh giữa trời quang mà.
Cô nhào tới trước quầy hàng của Lâm Chu, kết quả nhữũn chân không đứng vững ngã trên mặt đất.
Lâm Chu:...
Lâm Chu nghe được câu này: ...
Khoảnh khắc Thiệu Tiếu Tiếu ngã xuống, cảm nhận được tâm mắt của người chung quanh, trực tiếp sống không còn gì luyến tiếc.
Trương Kiến Quân bên cạnh thấy một màn như vậy cũng kinh ngạc cảm khái nói.
"Tuổi trẻ tốt thật chứ, nằm xuống liền ngủ."
Nằm trên mặt đất trực tiếp bình tĩnh nhắm mắt.
Ánh mắt to lên giống như nhìn thấy sự việc mới lạ gì.
Đây là ăn vạ?
Trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt, trung hoà cảm giác khoảng cách mang đến cho người ta khi thấy cậu là trai đẹp.
"À, cô vẫn ổn chứ?"
Lâm Chu nhịn cười đi đến trước mặt Thiệu Tiếu Tiếu, dịu dàng hỏi.
Muốn cười lại sợ cười ra tiếng, con gái người ta xấu hổ nằm luôn không đứng dậy nữa.
Thiệu Tiếu Tiếu suy nghĩ đã mất mặt như vậy, gây sức ép nửa ngày, nếu còn không ăn được cháo nữa, sợ là cô sẽ khóc thành tiếng mất.
Lâm Chu đỡ người dậy, buồn cười gật đầu tỏ vẻ cậu tin.
"À, ông chủ... còn cháo không?"
"Vẫn ổn, tôi chỉ là leo núi mệt quá muốn nằm nghỉ một lát."
"Còn lại không tới một phần, nếu cô không ngại..."
Thiệu Tiếu Tiếu đỏ mặt nói lời cảm ơn với Lâm Chu, sau đó cầm cháo bát bảo giống như cầm trân bảo hiếm có gì đó chạy đi.
Lâm Chu thấy sắc mặt con gái người ta đỏ lên, dáng vẻ đáng thương cúi đầu không dám nhìn người, trực tiếp không thu tiền, một chút như vậy cũng ngại thu tiền, coi như an ủi khách hàng một chút.
Múc ra toàn bộ cháo bát bảo còn lại cũng được non nửa chén.
Lâm Chu cười gật đầu, lấy ra một cái hộp mang đi trong suốt, cẩn thận múc ra cháo bát bảo còn lại trong thùng.
"Cảm ơn ông chủ."
"Không ngại, tôi cần ăn chút cháo ngay và luôn, an ủi bản thân."
Chỗ này thực sự là nơi thương tâm của cô.
Không nên ở lâu!
"Ông chú, chúng ta cũng trở về đi." Sau khi Thiệu Tiếu Tiếu đi, Lâm Chu và Trương Kiến Quân một trước một sau đi xuống chân núi.
Lộ trình vác thùng cháo trống rỗng xuống núi thoải mái hơn lên núi nhiều.
Mấy khách hàng đến vì cháo của Lâm Chu đang ôm cái bụng chình ình nhưng không sốt ruột xuống núi, chuẩn bị ở đỉnh núi nghỉ ngơi một chút.
Trong miệng nhớ lại cháo bát bảo mỹ vị, quả thực không thể hạnh phúc hơn. ...
"Ông già, thế nào? Ngon chứ, ngày mai muốn đến nữa không?"
Sau khi Tạ Hoành ăn xong cháo bát bảo thì vây quanh cha cậu ta.
Cậu ta phát hiện khi leo núi, ăn cháo cùng bạn học đều là AA. (AA là chia đôi tiền 50 - 50)
Còn ăn cháo cùng cha cậu ta thì cha cậu ta trả tiền!
Ngân khố nhỏ của cậu ta tổng cộng chỉ có mấy trăm tệ, còn là nghỉ hè ở nhà nghỉ ngơi không tiêu tiền còn thừa lại.
Hiện tại ăn cháo vài ngày đã không còn bao nhiêu.
Ngày hôm qua xuống núi về nhà, cậu ta còn đạp xe công cộng trở về, chủ yếu là tiết kiệm tiền.
Khác với lúc đi cùng cha cậu ta, tới lui đều là cha cậu ta lái xe, rất nhanh, thuận tiện còn miễn phí.
Ăn cháo cũng không tốn tiền, quá ư là sướng.
Thử tưởng tượng, nếu mỗi ngày có thể kéo cha cậu ta cùng cậu ta leo núi ăn cháo, chẳng phải rất tuyệt sao?
Tạ Hoành nghĩ như vậy cũng bắt đầu lấy lòng cha cậu ta.
"Ngon, ba chưa từng ăn món cháo nào ngon như vậy, nếu bán ở trong tiệm chẳng phải là bán điên rồi sao."
Nghĩ đến hình ảnh kia, ba Tạ liền kích động một trận.
Hai cha con ông nói gà bà nói vịt cả nửa ngày.
Tạ Hoành mới không nhịn được nói thẳng trọng điểm.
"Sáng mai chúng ta lại đến ăn cháo nữa nhé, được không ạ?"
"Được chứ, buổi tối trở về hỏi thử mẹ con cuối tuần này có được nghỉ phép không."
Được nhắc nhở, Tạ Hoành mới nhớ ra ngày mai là thứ bảy rồi.
Cậu ta mở di động ra xem lịch, phía trên đánh dấu thứ tư tuần sau phải về trường báo danh.
Ngày 1 tháng 9 khai giảng, học sinh ngoại tỉnh như bọn họ cũng không thể trở lại trường vào ngày khai giảng, tối thiểu phải vê trước một ngày để sắp xếp ký túc xá.
Cho nên, thứ tư tuần sau, ngày 30 tháng 8 phải trở về trường.
Tính toán đâu ra đấy, cậu ta cũng không ăn cháo này được mấy ngày nữa.
Phải thừa dịp trước khi khai giảng ăn cho đủ vốn!
Tạ Hoành thấy ba cậu ta đi đường cực kỳ vui vẻ.
Xuống núi còn dìu ba cậu ta suốt dọc đường, giảm bớt gánh nặng cho ba cậu ta, không đến mức quá mệt mỏi. ...
Thứ bảy - cháo thịt gà nấm hương...
Chủ nhật - cháo hoa quả thập cẩm...
So với từ thứ hai đến thứ sáu, hai ngày cuối tuần rõ ràng càng nhiều người leo núi hơn.