Bạn cùng phòng tức giận trợn mắt xem thường.
“Tao chỉ cảm thấy mày muốn kéo người ta xuống nước.”
“Được rồi, nếu bọn mày đều không tin, vậy tao về một mình, đến lúc đó bọn mày không ăn được thì đừng khóc với tao đó!”
Cho dù đám bạn cùng phòng không tán thành suy đoán của Hướng Thiện, nhưng Hướng Thiện vẫn tin tưởng vững chắc suy nghĩ của mình.
“Ai về nhà nấy, mạnh ai nấy tìm mẹ đi!”
Hướng Thiện cũng không phải cứ bắt bạn cùng phòng phải quay về Cáp Nhĩ Tân cùng.
Mà là đối mặt với chuyện tất cả mọi người không tin suy đoán của cậu ta, muốn tìm một vài người bạn đồng hành cùng cậu ta quay về Cáp Nhĩ Tân chứng thực suy đoán này.
Đám bạn cùng phòng vốn vẫn tin tưởng cậu ta, nhưng trải qua chuyện tuần trước, mọi người cũng không tin nữa. Điều này khiến Hướng Thiện vô cùng khó chịu, càng muốn chứng minh dự đoán của cậu ta là đúng.
Vì thế Hướng Thiện chỉ có thể một mình đi trên con đường về nhà.
...
Mà khi Tiểu Tiển xách theo hai con gà ăn mày đi đến địa điểm tụ tập.
Mấy người bạn người thì xách rượu, người thì đem đồ ăn.
Nhìn thấy anh ta xách theo hai nắm bùn đến, mọi người đều choáng váng.
Hôm nay là ngày mấy anh em tụ tập.
Địa điểm đã chọn là nhà của một người trong đó.
Dựa theo truyền thống tụ tập, mọi người tới đều sẽ mang theo gì đó, có đồ ăn, có đồ uống.
Người bạn ở địa điểm tụ tập thì không cần chuẩn bị gì cả, chỉ ra sân bãi là được.
À đúng, vẫn cần quét tước vệ sinh.
Tiểu Tiển vì chờ gà ăn mày nửa ngày, trở thành người đến cuối cùng.
Tất cả mọi người đang đợi anh ta.
Còn tưởng rằng tới trễ như vậy, là đang làm món ngon gì. Kết quả không mang gì lại mang hai nắm bùn đến.
“Mày làm gì thế, nửa ngày không đến, lại mang hai nắm bùn đến?”
“Còn không bằng đến sớm một chút hỗ trợ dọn dẹp.”
“Mau tới ăn cơm đi, chờ mình mày thôi đó.”
Trên một cái bàn tròn đã có năm người ngồi, cộng thêm Tiểu Tiển là sáu.
Không gian khá lớn, chính giữa chỗ ngồi của mỗi người đều đặt một thùng bia, nhìn là thấy khủng hoảng rồi.
“Không phải chứ, hôm nay không có món ăn, làm gì thế, nhiều bia như vậy, muốn luyện bụng bia à?”
Tiểu Tiển đi đến trước chỗ ngồi còn chưa kịp nói chuyện đã nhìn thấy một thùng bia bên cạnh chỗ ngồi, nhất thời trừng to mắt.
“Trước tiên khoan nói về cái này, nắm bùn này của mày là sao thế, còn đặt lên bàn.”
Thấy Tiểu Tiển đặt nắm bùn lên bàn, người bên cạnh nhanh chóng đẩy đồ ăn vào trong bàn xoay, sợ dơ đồ ăn.
Khóe miệng Tiểu Tiển giật giật quyết định không so đo với đám người không có kiến thức này.
“Một đám quê mùa, chưa từng nghe qua gà ăn mày à?”
“Chính là dùng bùn bọc lấy gà rồi nướng lên, hiểu ý tao không!”
Đám bạn thân còn lại: ...
Gì vậy trời, là bị mắng rồi!
“Có cây búa không, đập vỡ lớp bùn bên ngoài.”
Chủ nhân của ngôi nhà lắc đầu: “Nhà tao làm gì có búa.”
“Vậy giờ sao đây?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn hai nắm bùn trước mặt Tiểu Tiển, nhất thời trầm mặc.
“Mua cũng đã mua rồi, không thể không ăn chứ, hai trăm tệ một con đó.”
Bọn họ cũng là lần đầu gặp loại gà ăn mày bán chung với bùn thế này.
Trước đó cho dù từng ăn, cũng là trong tiệm ăn, lên món là gà ăn mày được xử lý xong. Nào từng gặp loại mang cả bùn đất lên bàn.
“Vừa vặn hai con, không được thì mày đập hai con lại với nhau, xem có thể đập vỡ không.”
Tiểu Tiển nghe thấy có lý, đặt một con gà ăn mày lên mặt đất, dùng tay ôm một con gà ăn mày khác, đập vào nhau.
Có thể sức lực không đủ, chỉ đập ra chút khe hở trên bùn.
“Không đúng nha, tao thấy ông chủ một quyền đập nát lớp bùn bên ngoài luôn, nếu không phải tao sợ đau tay, vừa rồi đã lấy tay đập rồi.”
Tiểu Tiển nhìn bản thân dùng hết sức lực mới đập ra một chút khe hở bùn, thì rơi vào hoài nghi bản thân sâu sắc.
“Rác rưởi, có phải sức lực của mày nhỏ quá không?”
Bạn thân bên cạnh nghe nói như thế, đứng dậy nóng lòng muốn thử.
Vốn anh không có chút hứng thú với nắm bùn này, nhưng hiện tại thấy anh em rác rưởi như vậy, liền dấy lên hứng thú, muốn cho đối phương đẹp mặt.
“Tránh ra, để anh đây làm, cho mày chứng kiến cái gì gọi là người đàn ông cường tráng!”
Gà ăn mày trong tay Tiểu Tiển bị cướp đi.
Chỉ thấy người đàn ông dùng hết toàn lực vậy mà cũng không gõ nát bùn.
Lúc này Tiểu Tiển cũng không khó chịu, phì phì bật cười, trong tiếng cười tràn ngập sức trào phúng.
Người đàn ông đỏ mặt.
Tiếp theo lại một người bạn thân đứng dậy.
Lòng hiếu thắng kỳ quái của đàn ông đang thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn vào lúc này.
Chuyện bạn thân không làm được, anh làm được, sẽ cực kỳ có mặt mũi. Thậm chí có cảm giác sung sướng làm màu thành công.
Nhất là ở trước mặt anh em, thì càng phải làm màu.
Nếu làm màu thành công, thì dùng sắc mặt trào phúng nói một câu rác rưởi, hoặc là kêu đối phương gọi ba, vậy càng thích.