Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 817 - Chương 817. Các Anh Không Phát Hiện Có Gì Không Đúng Hả? (2)

Chương 817. Các anh không phát hiện có gì không đúng hả? (2)
Chương 817. Các anh không phát hiện có gì không đúng hả? (2)

“Quả thật, hiện tại rất nhiều livestream giọng nói hoặc là livestream mô phỏng.”

“Cho nên chuyện này nói cho chúng ta biết một đạo lý.”

“Không có việc gì đừng yêu đương trên mạng, giọng nói dễ nghe, không có nghĩa là ngoại hình đẹp, rất có khả năng chính là ông bác bán bánh mè ven đường.”

Lời này vừa nói ra, mấy người đều giơ ngón tay cái lên.

Lâm Chu không biết mấy chàng trai trẻ này đã tăng tuổi tác của cậu tới mức độ ông bác, còn đang tận trách nhiệm thỉnh thoảng thêm củi lửa vào lò nướng.

Sau đó mấy người chờ nhàm chán, nhìn động tác của Lâm Chu tò mò nhích lại xem.

“Ông chủ, gà ăn mày này của chú phải nướng bằng củi hả?”

Tuy bọn họ từng nghe gà ăn mày nướng ra từ trong đống lửa. Nhưng ở thời hiện đại, nhà ăn bình thường vốn không có món này.

Cho dù có, cũng sẽ không nướng bằng củi trong nhà bếp hiện đại. Cơ bản đều là dùng lò nướng để làm. Cho nên nhìn thấy Lâm Chu thêm củi lửa vào bếp lò, bọn họ cũng rất tò mò.

“Còn có than củi.”

Lâm Chu không ngừng thả củi và than vào.

Loại củi khác nhau nướng ra mùi thơm cũng khác nhau, dẫn đến có ảnh hưởng đối với mùi vị của gà ăn mày.

“Thật nè, trong bếp lò giống như một đống lửa, nhưng mà bếp lò nướng được nhiều hơn.”

Mấy người xem tận hứng, món ngon ngay trước mắt.

Bọn họ nhìn món ngon từng chút hình thành, thật sự đều luyến tiếc dời mắt.

Trước kia sao không cảm thấy nhìn bếp nướng cũng có hứng thú như vậy.

Thật thú vị!

Sau đó mỗi lần Lâm Chu thêm củi lửa, bọn họ đều nhích lại xem, nhìn đến say mê.

Đợi đến lúc Lâm Chu cảm giác không đúng, mặt của mấy người này đều bị hun hơi đen rồi.

Lâm Chu:...

“À, các anh không phát hiện có gì không đúng hả?”

Lâm Chu rối rắm hỏi bọn họ.

Đám người Tiểu Tiển nghe thấy lời nói của Lâm Chu, nghi hoặc nhìn cậu.

Không đúng? Cái gì không đúng?

Đám người Tiểu Tiển mê mang nhìn nhau, vừa nhìn đã cảm giác sai sai.

“Hôm nay mày ra ngoài không rửa mặt à, sao mặt đen thế?”

“Không phải đâu, mặt mày cũng hơi đen mà!”

“Đìu mé, mặt bọn mày đều đen!”

Trong một lúc mọi người đều bị gà ăn mày trong lò nướng thu hút, không chú ý nhau.

Vả lại, đàn ông đàn ang với nhau, ai vô duyên vô cớ lại nhìn mặt đối phương chứ. Cho nên, trước đó không được Lâm Chu nhắc nhở, mấy người bọn họ thật sự không chú ý.

Lúc này trên mặt mọi người đều là khiếp sợ, sau khi nhìn thấy mặt mấy người còn lại đều đen, thì lấy điện thoại mở camera lên.

“Đệt mợ!” x6

Một tiếng quốc tuý lúc này có thể thể hiện tâm trạng của mọi người nhất.

Lúc này cuối cùng bọn họ đã biết tại sao mặt ông chủ đen như vậy.

Hóa ra là nhóm lửa nướng nên thế!

Bọn họ chỉ đứng vây xem ở bên cạnh, lúc này mới bao lâu, mặt đã hơi đen.

“Ông chủ, bếp lò này của chú khủng khiếp thật!”

Tưởng tượng đến bọn họ phải mang mấy khuôn mặt đen thui này đi xếp hàng, nhất thời cảm thấy hơi ngại.

“À, Tiểu Tiển, tao còn có chút việc, không được tao về trước chờ bọn mày nhé, tao thanh toán tiền gà ăn mày trước rồi.”

“À đúng đúng, đồ ăn trong nhà đều đã nguội, tao về hâm nóng lại đã, chờ bọn mày đó.” Chủ nhà cũng nói.

Tiểu Tiển không ngờ đám súc sinh này, lúc này muốn để một mình anh ta xếp hàng.

Trong nhất thời sắc mặt đen hơn mắt thường cũng có thể thấy được.

“Bọn mày phải người không?”

Tuy nói anh em là dùng để gài bẫy, nhưng lúc mất mặt như vậy, sao có thể để lại một mình anh ta khảo nghiệm ánh mắt của người qua đường chứ?

Tiểu Tiển nghĩ xong, nhìn mấy người, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.

Anh ta thản nhiên mở miệng nói: “Nếu bọn mày yên tâm để tao giữ mấy con gà ăn mày này, tao không có ý kiến.”

Nụ cười ý vị sâu xa này, đám người Lâm Nhất nhìn mà lạnh sống lưng.

Nói cũng đã nói vậy rồi, ai yên tâm nổi chứ!

Sắc mặt đám người Lâm Nhất đau khổ, thật sự không biết nói như thế nào.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Nhưng mặt cũng bị hun đen rồi, thật sự không nhìn ra sắc mặt đối phương.

“À, nhiều quá, tao sợ một mình mày không xách nổi, tao ở lại với mày nhé.”

Lâm Nhất nói lời này rất đường hoàng, người còn lại nhìn mà trợn mắt xem thường.

Thằng nhãi này đúng là gió chiều nào theo chiều nấy.

“Đúng đúng đúng, tao cũng không đi, để lại mình mày ở đây đợi không tốt cho lắm!”

“Đều là anh em, có phúc cùng hưởng, đúng không!”

“Tiểu Tiển à, tao thấy mày cũng mệt rồi, bằng không mày về trước cũng được, bọn tao chờ ở đây.”

Nhìn đi nói vậy cũng được à.

Tiểu Tiển cũng lười hé răng, trên mặt tiếp tục duy trì nụ cười bí ẩn.

Không có bậc thang đi xuống, mấy người đều xấu hổ không hé răng.

Tiểu Tiển hừ lạnh, cười đắc ý, đều là anh em, quen nhau bao nhiêu năm, hiện tại nói lời này.

Ai chẳng biết rõ nhau!

Mấy năm nay, ai chưa từng bị gài bẫy.

Đều bị gài bẫy lẫn nhau ra kinh nghiệm.

Hết chương 817.
Bình Luận (0)
Comment