Nghe giọng nói có chút không giống.
Nhưng tông giọng lại hơi giống.
Hướng Thiện nhắn sự nghi ngờ của mình vào nhóm lớp.
Sau đó, các bạn cùng lớp đều khuyên anh ta đừng làm màu nữa, cứ mở miệng hỏi thẳng đi.
Hướng Thiện cảm thấy có lý, cậu ta đứng bên cạnh đợi ông chủ nghỉ ngơi.
Lâm Chu cảm nhận được ánh mắt của Hướng Thiện, cậu nào dám nghỉ ngơi, dù không bận rộn cũng phải giả vờ rất bận rộn, cậu đi lại giữa hai lò nướng, lật qua lật lại lô gà ăn mày thứ hai.
Cậu đã bán hết sạch ba mươi con gà ăn mày của lô đầu tiên rồi.
Bây giờ số thứ tự đặt hàng đã đặt đến lô thứ tư.
Lâm Chu bận rộn nhưng cuối cùng cũng tạo cơ hội cho Hướng Thiện hỏi thăm.
Hướng Thiện tiến đến chỗ Lâm Chu đang cúi người bỏ củi vào lò, nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ, anh là ông chủ Lâm hả?"
Lâm Chu…
“Ông chủ Lâm, ông chủ Lâm nào?”
Lâm Chu giả vờ không tệ, cậu nghi ngờ nhìn Hướng Thiện.
Lần này Hướng Thiện cũng bối rối.
Người bán hàng không phải ông chủ Lâm?
Không thể nào!
“Chính là ông chủ Lâm rất nổi tiếng trên mạng.”
Lâm Chu:…
“Tôi không biết.”
Lâm Chu nói xong liền tiếp tục bận rộn.
Tuần này thật sự không thể thừa nhận được.
Nếu bị phát hiện thì sẽ trở thành lịch sử đen của cậu mất!
Không thể nhận, thật sự không thể nhận!
Hướng Thiện hoang mang đứng sang một bên.
Cậu nhắn câu trả lời mình nhận được vào nhóm lớp.
“Người bán hàng nói mình không phải ông chủ Lâm.”
Cậu vừa nhắn câu này, nhóm chat lại bùng nổ.
Tình huống gì vậy?
“Không phải ông chủ Lâm?”
“Đậu xanh, những tình tiết này đều rất giống với đặc điểm bày quầy hàng của ông chủ Lâm, vậy mà lại không phải ông chủ Lâm, tao không tin.”
“Dù sao tao đã hỏi rồi, ông chủ nói không phải.”
“Có khi nào ông chủ Lâm không chịu thừa nhận không?”
“Không thể nào, ông chủ Lâm không phải người như vậy, trước đây khi bày quầy hàng, có người hỏi thì ông chủ Lâm đều sẽ thẳng thắn thừa nhận.”
“Vậy nên thật sự không phải ông chủ Lâm à?”
“Tao cảm thấy mọi người đừng trông gà hóa cuốc nữa, cả nước lớn như vậy, biết đâu không chỉ có một mình ông chủ Lâm là người bày quầy hàng có tay nghề giỏi, không thể vì một quán ven đường trở nên hot thì bảo là ông chủ Lâm, không công bằng với những chủ quán khác.”
“...”
Nhóm chat tin nhắn náo nhiệt.
Hướng Thiện chán nản đứng sang một bên.
Cậu ta vốn vô cùng kích động, cảm thấy dự đoán của mình đúng rồi.
Tuần này ông chủ Lâm thật sự đến Cáp Nhĩ Tân bày quầy hàng.
Không ngờ rằng hy vọng tan vỡ trong nháy mắt.
May mà cậu ta chưa nói với bạn cùng phòng, nếu không thì lúc này mất mặt rồi.
Hướng Thiện thở dài, vẻ mặt đáng thương đứng sang một bên.
Hướng Thiện trông rất thất vọng, Lâm Chu thấy vậy cũng nhịn không được muốn nói cho cậu ta biết.
Nhưng nghĩ đến những bức ảnh cậu bị khói hun đen thui đang lan truyền trên mạng, cậu có chút không dám nhận!
Chỉ cần vượt qua tuần này là được.
Chỉ trách ngày đầu tiên cậu không nắm rõ tình hình, không ngờ nướng gà ăn mày còn có thể xảy ra chuyện như vậy.
Khiến bản thân cậu bây giờ hoàn toàn không còn đường lui.
Mắt thấy khách hàng đến trước quầy ngày càng đông, phần lớn là du khách, bọn họ vừa đến đây, người thì chụp ảnh, người thì check-in.
Quầy hàng của cậu lập tức trở thành điểm check in mới.
Còn chưa đến tối, 120 con gà ăn mày đã được đặt hết rồi.
Những khách hàng đến sau hỏi mua, Lâm Chu chỉ có thể nói hết rồi.
Đây chính là lợi ích của mạng xã hội.
Chỉ cần nổi tiếng, việc kinh doanh sẽ lập tức trở nên rất tốt.
Lâm Chu cảm thấy may mắn vì mình có tầm nhìn xa, dặn chú Tôn chuẩn bị thêm một cái lò nướng, nếu không thì không biết phải nướng 120 con gà ăn mày đến bao giờ.
Bây giờ chỉ cần nướng bốn lô là xong.
Bán được nhiều, giờ tan làm còn sớm hơn so với hôm qua, thật tuyệt vời!
Cũng nhờ món gà ăn mày dễ làm.
Chỉ cần công đoạn tẩm ướp trước ổn thỏa, sau đó nướng chín, chú ý độ lửa trong quá trình nướng là được.
Không tốn bao nhiêu công sức, còn có thể làm được số lượng lớn.
Một mình cậu cũng có thể làm kịp.
“Lô gà ăn mày thứ hai chín rồi, mọi người có thể đến lấy hàng theo số thứ tự.”
Lâm Chu cảm nhận được gà ăn mày chín rồi, cậu mở lò rồi lần lượt đặt từng con gà ăn mày xuống đất, dù sao lớp bùn bên ngoài cũng không ăn được, để dưới đất cũng không sao cả.
Sau khi lò nướng trống, Lâm Chu lập tức nướng tiếp lô tiếp theo, không lãng phí một chút thời gian nào.
Sau khi cầm gà ăn mày trong tay, những vị khách thèm chảy nước miếng muốn ăn ngay lập tức chọn cách ăn tại chỗ.
Những người muốn mang nguyên cục bùn đi, Lâm Chu bỏ cục bùn vào túi chống bỏng rồi mới đưa cho khách mang về.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Hướng Thiện.
Hướng Thiện nhìn cục bùn, trong lòng nôn nao muốn thử xem mình có thể đấm vỡ nó bằng một cú đấm không, dù sao dáng vẻ một quyền đập nát một cục bùn của chủ quán thật sự rất ngầu.