Hơn nữa sau khi giá vé máy bay tăng lên, lại bị cục Văn hóa và Du lịch Cáp Nhĩ Tân bắt hạ xuống.
Điều đó khiến người ta không muốn đi cũng khó.
Lúc Lâm Chu đến nhìn thấy những người đó chờ ở ven đường, không chút kinh ngạc, kêu Tiểu Lý dỡ hàng.
So với ngày hôm qua đến, còn chưa có bao nhiêu người chú ý cậu mở quầy.
Hôm nay vừa đến đã lập tức thu hút không ít người chú ý.
"Là quầy hàng bán gà ăn mày đúng không?"
"Ồ quao, mở quầy thế trận lớn vậy à?"
"Hai lò nướng đó, nhìn dáng vẻ ông chủ khá trẻ ha, không giống trong video trên mạng."
"Chắc là hun đen đó."
"Không rõ lắm."
Lỗ tai Lâm Chu tự động chặn những lời này, bắt đầu mở quầy.
Tiểu Lý dời những đồ nặng trên quầy hàng xuống, sau đó liền lui lại.
Mấy khách hàng đang đợi gà ăn mày, không kịp chờ Lâm Chu dọn quầy xong đã xếp hàng ở phía trước.
"Ông chủ, trước khi anh bị hun đen vẫn khá trẻ tuổi đó!"
Lâm Chu:...
"Tôi vốn khá trẻ mà."
Lâm Chu cảm thấy bản thân bày quầy hàng lâu như vậy, một điểm rõ ràng nhất chính là trạng thái tinh thần cực kỳ ổn định hơn nữa tính tình tốt.
Cho dù gặp phải khách hàng như thế nào, cảm xúc đều khá ổn định.
Khách hàng cười he he, không chút quan tâm Lâm Chu, chỉ quan tâm khi nào gà ăn mày làm xong.
"Cần khoảng hai tiếng nữa."
"Tôi mới mở quầy, còn chưa kịp nướng."
Mấy khách hàng tỏ vẻ hiểu được.
"Vậy bọn tôi bốc số trước."
"Được không?"
"Gấp cái gì, không thấy ông chủ đang bận à?"
Lâm Chu còn chưa mở miệng, khách hàng phía sau thấy anh ta gấp như vậy, tức giận mở miệng nói.
"Anh như vậy sẽ chậm trễ ông chủ nướng gà ăn mày, phải cho gà ăn mày vào lò nướng trước, đừng chậm trễ việc nướng, chuyện bốc số không làm lỡ việc ăn."
Khách hàng ở đây đều gật đầu.
Bởi vì biết gà ăn mày cần hai tiếng, cho nên tất cả mọi người tới rất sớm.
Khách hàng trước quầy không chỉ có một số lượng lớn khách hàng quen, còn có một đám khách du lịch và dân địa phương nhìn thấy video phổ biến đến góp vui.
"Quào, ở đây làm gì thế, xếp hàng mua gì ngon hả?"
Một người dân địa phương đi ngang qua thấy vậy, tò mò nhích lại, vừa định đi đến phía sau đội ngũ góp vui, đã bị dân địa phương khác đi ngang qua kéo lại.
"Dân địa phương như anh góp vui cái gì, đó đều là ưu tiên chuẩn bị cho khách du lịch vùng ngoài, dân địa phương như anh đến lúc nào chả được, tranh với người vùng ngoài làm gì, gây trở ngại không hà."
Lời này thật sự có lý.
Nhưng dân địa phương trong đội ngũ nghe thấy thì cực kỳ chột dạ.
Gần đây khách du lịch đến Cáp Nhĩ Tân nhiều lắm.
Rất nhiều dân địa phương vì chiêu đãi khách du lịch đường xa mà đến.
Tự phát ở ven đường gửi hơi ấm cho khách du lịch, ví dụ lê đông lạnh không lấy tiền, đựng trong từng cái hộp tặng miễn phí bên đường.
Xe chuyên dụng đưa đón miễn phí càng khỏi phải nói.
Nhưng đều là đãi ngộ mà người vùng ngoài mới có thể hưởng thụ. Khiến dân địa phương cực kỳ tổn thương.
Trong đội ngũ, đám người Lâm Nhất đội mũ đeo khẩu trang co rút trong đám người, nghe nói như thế, không ừ hử một tiếng.
Tiểu Tiển lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin.
"Giờ chúng ta có thể không nói chuyện thì đừng nói, bị người khác nhận ra là dân địa phương, sợ là sẽ bị đánh đó."
"Hôm qua có dân địa phương giả trang thành người vùng ngoài đi ăn, vừa mở miệng đã bị nhận ra."
"Cười chết, mấu chốt là anh ta còn cảm thấy bản thân nói tiếng phổ thông."
"Cho nên, đừng có ảo tưởng, chúng ta đều mang khẩu âm, vì để không bị phát hiện giành ăn với khách du lịch, có thể không mở miệng thì không mở miệng."
Mấy người đều trả lời một biểu cảm đã hiểu.
Sau đó tiếp tục co rút trong đám người không lên tiếng. Có hành động tương tự còn có Hướng Thiện.
Hôm qua Hướng Thiện chịu đựng sự mê hoặc cực lớn, để lại gà ăn mày đến khi ba mẹ tan tầm mới ăn, sau đó lập tức thu được hai “người bạn” ăn cơm trung thành.
Hôm nay bọn họ cố ý cho tiền Hướng Thiện, kêu cậu ta đến sớm một chút xếp hàng, mua thêm hai con.
Dù sao con cái lớn rồi, còn được nghỉ, vừa lúc dùng để chạy vặt.
Hướng Thiện cầm tiền cũng vui vẻ, liền khôi phục thời gian làm việc và nghỉ ngơi tám giờ sáng lúc ở trường, mới sáng sớm đã thức dậy, ăn sáng, che chắn đầy đủ chạy đi xếp hàng.
Cậu ta muốn ăn món của ông chủ Lâm, xếp hàng thật sự là kỹ năng cần phải có.
Hướng Thiện sớm có chuẩn bị mang theo lều trại mua vào tuần trước.
Vốn tưởng rằng chỉ là đồ dùng dùng một lần, không ngờ còn có thể sử dụng lại.
Tiền này tiêu không lỗ.
Bây giờ còn chưa bốc số, không thể đợi ở trong lều trại, phải xếp hàng trước
Chờ sau khi Lâm Chu cho toàn bộ đợt gà ăn mày đầu tiên vào lò nướng, mới bắt đầu viết số cho mấy khách xếp hàng.
"Lấy mấy con?"