Đợi đến khi người xếp hàng quá đông, đã ảnh hưởng giao thông, các nhân viên như cảnh sát giao thông, bảo vệ đều đứng một hàng ở cổng Đại Thế Giới Băng Tuyết.
Có những người này ở đây, cho dù hiện trường tụ tập đông người thì trị an cũng rất tốt.
Nhìn thấy Lâm Chu đến, lập tức còn có nhân viên bảo vệ tiến lên bảo vệ cậu bày quầy hàng.
Trừ người xếp hàng, bốn phía còn có người vây xem.
Lâm Chu nhớ lại, lần trước bày quầy hàng cảnh tượng lớn như vậy vẫn là tuần bán bò bít tết.
Nhưng mà người xếp hàng tuần đó không đông lắm, người vây xem thì cỡ này.
Vừa thấy Lâm Chu xuất hiện, ánh mắt của khách hàng ruột Giang Đông trong đội ngũ lập tức sáng lên.
"Là ông chủ Lâm, tuyệt đối là ông chủ Lâm!"
Dáng người này còn có xe bán hàng thiết kế phong phú này, nếu không phải ông chủ Lâm, anh ta có thể ăn luôn xe bán hàng này!
"A a a a, trời ơi, ông chủ Lâm!"
Các khách hàng ruột Giang Đông lâu lắm không gặp được Lâm Chu, sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Lâm Chu, nước mắt không kiềm chế được.
Những ngày không tìm thấy ông chủ Lâm, mọi người chỉ có thể ở trên mạng tìm tin tức của ông chủ Lâm hết lần này đến lần khác.
Người ngày nhớ đêm mong cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt.
Lúc này rõ ràng không muốn khóc. Nhưng do tâm trạng không thể bình phục, kích động lệ nóng lưng tròng.
Các khách hàng ruột đều là tổ chức thành đoàn thể thuê máy bay tới.
Tới cũng khá sớm, toàn là chiếm cứ vị trí phía trước đội ngũ.
Lâm Chu nghe thấy giọng nói của bọn họ, theo bản năng quay đầu lại.
Sau khi ánh mắt đối diện với các khách hàng ruột Giang Đông, thân hình cứng đờ.
Đìu mé!
Bày quầy hàng nhiều ngày như vậy cũng không bị khách du lịch nhận ra.
Cậu cũng thả lỏng cảnh giác.
Lúc này nghe được tiếng ông chủ Lâm quen thuộc, theo bản năng quay đầu lại.
Cũng rất xấu hổ.
Cái không phải không đánh mà khai à?
Quần chúng vây xem còn lại, thấy vậy cũng kinh ngạc trừng to mắt.
Trong đám người có khách hàng quen, khách hàng nhìn đã kích động khóc tới nơi, lại nhìn chủ quán đứng cứng ngắc trước quầy hàng, chậm rãi phát ra một dấu chấm hỏi.
"Chủ quán là ông chủ Lâm?"
"Không phải chứ, trước đó không phải từng có người hỏi có phải ông chủ là ông chủ Lâm không, ông chủ nói anh ta không phải mà!"
"Các anh xem vừa rồi lúc ông chủ nghe ba chữ ông chủ Lâm vô thức quay đầu lại, phản ứng theo bản năng sẽ không gạt người, đây khẳng định là ông chủ Lâm."
"Vãi nồi, tôi khiếp sợ một vạn năm, quầy hàng gà ăn mày nổi tiếng này là ông chủ Lâm làm?"
"Tôi nói từ khi nào Cáp Nhĩ Tân có gà ăn mày ngon như thế, hóa ra là ông chủ Lâm đến à!"
"Tôi thật sự không nghĩ theo hướng ông chủ Lâm, tôi còn tưởng gần đây Cáp Nhĩ Tân nổi tiếng, sư phụ già có tay nghề vì chiêu đãi khách du lịch, cố ý rời núi cơ!"
"Ông chủ Lâm, thật sự là ông chủ Lâm?"
"..."
Vừa nghe thấy ông chủ Lâm, đội ngũ xếp hàng vốn im lặng lập tức trở nên náo nhiệt.
Rất nhiều người xếp hàng phía sau, muốn xem náo nhiệt, đã muốn chen lên trước.
Thấy đám người sắp bắt đầu hỗn loạn, nhân viên giữ gìn trị an lập tức di chuyển, bắt đầu đứng dọc theo đội ngũ xếp hàng.
"Im lặng im lặng, đừng chen ngang, cũng đừng chen về trước!"
Các nhân viên bảo an cũng không ngờ gà ăn mày Cáp Nhĩ Tân nổi tiếng gần đây là ông chủ Lâm đang bán.
Thật sự không chút chuẩn bị.
Bọn họ thấy các khách du lịch đều xao động, thì nhanh chóng lấy ra bộ đàm trao đổi với đồng đội.
Họ không chống đỡ nổi.
Lâm Chu phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy đám người rối loạn lên.
Cậu cũng hết cách, nhận thì cũng bị nhận ra rồi. Chuyện này không giấu được nữa.
Hình tượng ông chủ Lâm anh minh thần võ ngầu lòi của cậu sắp phủ một tầng bóng ma.
Nghĩ vậy, Lâm Chu thấy chết không sờn tháo khẩu trang xuống.
Nở nụ cười nhiệt tình chào hỏi với mọi người.
"Tôi đã bịt kín mít như thế, cũng có thể bị các anh nhận ra, các anh giỏi thật đó."
"Mọi người đừng chen nữa, từng người một đến."
"Tổng cộng 120 con gà ăn mày, mỗi người một con, số phía sau thì không cần xếp hàng nữa, không nhiều như vậy."
Lâm Chu nói xong cảm giác âm thanh quá nhỏ, phía sau mọi người không nghe thấy, hỗn loạn còn đang tiếp tục.
Liền hỏi nhân viên công tác bên cạnh mượn một cái loa, lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa, trấn an khách hàng.
Rối loạn còn đang tiếp tục, Lâm Chu làm đương sự, bởi vì mọi người nghe thấy cậu bày quầy hàng ở đây mới trở nên kích động như thế.
Do cậu ra mặt trấn an khách hàng là phương pháp đơn giản nhất.
Lâm Chu cầm loa hét xong, tâm trạng kích động của mấy khách hàng cũng dần dần bình phục lại.
Ngoài ra gặp được ông chủ Lâm vẫn không phải trọng điểm.
Trọng điểm là có thể ăn được món ngon mà ông chủ Lâm làm!
Không ăn được, biết ông chủ Lâm ở đây cũng vô dụng!