Mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái, còn bừng bừng hơi nóng, cứ như có thể làm ấm người ngay lập tức.
Khiến người ta không nhịn được muốn nếm một ngụm.
Lúc uống vào, trà sữa được pha chế kỹ càng, có tỷ lệ vừa phải giúp trung hòa vị cay của gừng, tạo nên hương vị độc đáo.
Uống một ngụm có thể cảm nhận được thân thể dần dần trở nên ấm áp.
Quá thoải mái!
Vài người nếm được hương vị, chớp mắt đã hiểu được tại sao Giang Từ phải chạy một chuyến đến đây, chẳng những không mua được thức uống nào còn phí mất 100.
Trà sữa này ngon như vậy, một cốc vốn không đủ uống!
Thế là họ lại mua thêm một cốc trà sữa khác tùy theo khẩu vị mỗi người.
“Ông chủ, lấy tôi một cốc có vị kem đi.”
“Tôi muốn mua cốc khoai môn nghiền.”
“Tôi muốn một cốc có vị gừng.”
“...”
Lâm Chu rất vui khi đón nhận đợt khách này.
Không phải cậu vui vì bán được bao nhiêu cốc, mà là trà sữa vị mới do cậu tự nghiên cứu phát triển có thể được khách hàng ưa chuộng. Cảm giác này rất tuyệt.
Lúc này, bà chủ siêu thị cũng cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt trước cửa, bèn đi từ trong nhà ra, đứng ngay cửa nhìn bọn họ.
Bà chủ siêu thị là một dì trung niên, vóc dáng phổng phao, trông rất phúc hậu.
Bà vốn ngồi trong siêu thị xem phim, vô cùng thoải mái.
Sau đó, bà nghe bên ngoài có người hô hào uống trà sữa gì đó, bà xem hết một tập phim truyền hình, không nhịn được bước ra nhìn thử.
Lập tức trông thấy trước cửa siêu thị có một quầy trà sữa không biết bày ra bán từ lúc nào, hình như còn làm ăn rất tốt.
Đợi đến khi khách hàng trước quầy đều rời đi, bà chủ siêu thị cũng đi đến quầy hàng của Lâm Chu.
Lâm Chu thấy bà chủ siêu thị đi ra, còn tiến thẳng đến chỗ cậu.
Bèn không nhịn được bắt đầu suy đoán liệu có phải bà chủ phát hiện cậu cướp khách của siêu thị nên tìm tới cửa hay không?
Sau đó, chỉ thấy bà chủ đi đến trước quầy hàng của cậu, muốn mua một cốc ‘kẹo khoai môn tình yêu’.
Nói thật, cái tên này chỉ xem thôi còn đỡ.
Đọc ra một phát quả là khiến người ta ngớ cả người.
Không nghĩ ra nổi nó là cái món gì.
Nhưng nhìn vẻ mặt bình thường của bà chủ, Lâm Chu chợt cảm thấy có gì đó sai sai.
“Có phải cái này đọc từ trên xuống không?”
“Đúng rồi ạ!”
Bình thường, bà chủ siêu thị rất thích uống trà sữa, uống nhiều, thế là gặp được đủ loại trà sữa có tên gọi kỳ quái. Vậy nên khi đối diện với những cái tên trà sữa của Lâm Chu, bà cảm thấy rất bình thường.
“Tôi thấy tên trà sữa của cậu đọc ngang cũng được, có cảm giác uống ngon hơn một chút.”
Lâm Chu:...
Nếu khách hàng nào đến đây cũng thế này.
Vậy cậu lập tức ngẫm lại ngay xem có thể đặt tên theo ý nhóm khách hàng được không.
Dù sao thì chỉ có mấy loại trà sữa kia, tên gì cũng không quan trọng.
Hơn nữa, món trà sữa mặn do cậu nghiên cứu phát triển sẽ được ra mắt vào ngày mai.
Ai nói trà sữa luôn ngọt ngấy? Rõ ràng vị mặn cũng rất ngon.
Hôm nay buôn bán thuận lợi, Lâm Chu đột nhiên tìm được thú vui trong việc làm trà sữa.
Hơn nữa, rất nhiều người đọc theo chiều ngang.
Cậu có nên đặt tên trà sữa nằm ngang để khi mọi người đọc lên có thể làm ngay và luôn không nhỉ?
Lâm Chu vừa suy tư vừa chờ bà chủ siêu thị gọi nước.
May mà bà chỉ đến mua trà sữa.
Bà chủ siêu thị nghiền ngẫm hồi lâu, cuối cùng gọi một cốc chuối nhuyễn caramel thơm sữa.
Trà sữa đã được pha sẵn ở nhà, sau đó cho vào thùng giữ nhiệt mang ra bán, rất thuận tiện.
“Uống nóng hay thêm đá ạ?”
Uống nóng dùng cốc giấy, còn uống lạnh thì dùng cốc nhựa.
Thế nên lúc Lâm Chu chọn cốc đựng phải hỏi khách một câu như trên.
Đạo lý rất đơn giản: Đá sẽ tan chảy, nếu dùng cốc giấy, thành cốc sẽ bị hơi nước thấm ướt.
“Tôi uống nóng nhé!”
Bà chủ siêu thị tò mò nhìn chằm chằm vào động tác của Lâm Chu.
Nhà bà là siêu thị duy nhất ở khu vực quanh đây. Bởi vì công trường đang giải tỏa, quy hoạch nên không mấy ai đến. Không ngờ hôm nay lại có quầy trà sữa tới bày bán, cũng lạ thật.
Nhìn dáng vẻ chàng trai trẻ này cũng còn nhỏ lắm, vậy mà đến nơi hẻo lánh thế này bày quầy bán hàng.
Người ở đây đều là công nhân làm việc trên công trường, có vẻ không nhiều người muốn uống trà sữa đâu.
Nhưng với người rất thích uống trà sữa như bà thì vẫn ổn.
Ít nhất bà không cần chạy ra ngoài mua hoặc tìm shipper.
Bên này vắng vẻ, khó mà đặt hàng từ nơi khác giao đến.
Lâm Chu thao tác hai, ba lần đã làm xong một cốc trà sữa đưa qua cho bà.
Bà chủ siêu thị ngửi mùi trà sữa thơm ngọt ngào, sung sướng hít vào một hơi.
Ngọt lịm luôn!
Nói trắng ra, đối với người thích ăn đồ ngọt, trà sữa chính là thức uống kéo dài sự sống.
Chỉ mới ngửi mùi thôi mà tâm trạng đã bắt đầu tốt lên rồi.
Đặc biệt là trà sữa này còn thơm ngào ngạt.