Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 869 - Chương 869. Chẳng Lẽ Tin Tức Của Bọn Họ Không Nhanh Nhạy À? (2)

Chương 869. Chẳng lẽ tin tức của bọn họ không nhanh nhạy à? (2)
Chương 869. Chẳng lẽ tin tức của bọn họ không nhanh nhạy à? (2)

Thế này thì giữ được lớp kem cheese rồi.

Sau đó, Hạ Vũ cầm ly trà sữa, mở livestream, định vừa xem vừa thưởng thức mùi vị.

Nhìn vào livestream, streamer lại đang phỏng vấn những cô gái xinh đẹp, khiến anh vô cùng ghen tị.

Thế này mà còn muốn xuất gia à, lại biết tìm những cô gái xinh đẹp để phỏng vấn.

Thật ghen tị!

Sao có nhiều chị gái xinh đẹp ở hiện trường như vậy, muốn đến tận nơi quá a a a!”

Nếu không phải anh cách thành phố Lật quá xa, thì chắc chắn anh đã chạy đến chỗ bán hàng từ sớm rồi.

Một ngụm trà sữa xuống bụng!

Biểu cảm của Hạ Vũ thay đổi, lập tức không còn quan tâm đến chuyện mấy cô gái xinh đẹp trong phòng livestream nói rằng trà sữa ngon đến mức nào nữa.

Mặn đến mức phải đi tìm nước uống.

Không phải chứ, nhân viên tiệm này đã cho bao nhiêu muối vào vậy trời!

Sao uống một ngụm đã mặn chát thế!

Sắc mặt Hạ Vũ khó coi, sau đó anh không chết tâm, liên tục khuấy đều rồi uống thêm một ngụm.

Có thể do trên đường xách về nhà, trà sữa bị lắng đọng nên mới mặn.

Anh nói muốn lớp kem mặn, nhưng cũng không nhất thiết phải mặn như vậy đúng không.

Hạ Vũ không cam lòng, cầm ly trà sữa đã khuấy đều, lại uống ừng ực một ngụm.

Lần này không có gì bất ngờ, trà sữa vừa uống vào không chỉ mặn, có thể nếm được một chút vị ngọt, còn có vị sữa của phô mai và cảm giác vừa nóng vừa lạnh của trà sữa.

Thật kỳ cục.

Anh nhăn mặt đặt ly trà sữa xuống, nhìn mấy cô gái trong phòng livestream ôm ly trà sữa nhấp từng ngụm nhỏ với vẻ mặt hạnh phúc, thực sự cảm thấy sự khác biệt giữa hai bên quá lớn.

Uổng công chờ cả nửa ngày.

Dù sao anh cũng mua với giá 20 tệ.

Nghĩ rằng không nên lãng phí, hơn nữa anh xem livestream thật sự rất thèm.

Không biết từ lúc nào, Hạ Vũ đã uống hết nửa ly trà sữa.

Sau đó bụng không chịu được nữa, anh lao thẳng vào nhà vệ sinh!

Một tiếng sau, Hạ Vũ ôm bụng ra khỏi nhà vệ sinh.

Lần sau anh sẽ không ham uống nữa.

Con người ta chính là không nên ôm tâm lý may mắn.

Anh nghĩ kỹ lại, người có thể khiến toàn bộ nhân viên trong cửa hàng phải chạy vào nhà vệ sinh thì có thể là thứ tốt đẹp gì chứ!

Thế mà anh lại tin rằng mình sẽ không phải là người bị đau bụng.

Khiến anh phải ra vào nhà vệ sinh liên tục, muốn ra ngoài cũng không được.

Nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.

Bình tĩnh lại, Hạ Vũ nhìn vào livestream, ông chủ Lâm đang dọn hàng rồi!!!

Anh bỏ lỡ chuyện gì rồi!

Trong màn ảnh, Lâm Chu đang dọn dẹp chuyển đồ đạc trên quầy hàng lên xe ba bánh, mấy người khách luyến tiếc vây xung quanh, bọn họ đang lưu luyến nói chuyện với Lâm Chu.

“Ông chủ Lâm, tôi phát hiện một vấn đề!”

Lâm Chu nhìn khách hàng nói chuyện, mỉm cười đáp lại: “Hửm? Vấn đề gì vậy?”

Người khách thấy Lâm Chu trả lời mình, lập tức vui mừng hớn hở mô tả.

“Anh xem này, từ khi ông chủ Lâm đổi thành phố bày quầy hàng, còn bán mỗi chỗ một tuần, các thành phố này trải dài khắp nơi, từ Nam đến Bắc đều có, hơn nữa thời gian lãng phí trên đường đi cũng rất nhiều, cộng thêm thời gian chuẩn bị, cho nên thời gian còn lại để bán hàng không còn nhiều nữa!”

“Thậm chí tuần này chỉ mở bán hai ngày thôi.”

“Khác với hồi ở Giang Đông, anh bày quầy hàng cả bảy ngày một tuần, ăn sung sướng biết bao!”

Khách hàng cũng thông qua chuyện tuần này chỉ mở bán hai ngày thứ bảy chủ nhật để suy đoán, mới nghĩ đến vấn đề này.

Nếu cái giá của việc Lâm Chu đi lưu diễn toàn quốc chính là rút ngắn thời gian bán hàng.

Thì anh thật lòng hi vọng ông chủ Lâm dừng lại nơi nào đó bày quầy hàng, dù cậu đổi vị trí khác nhau thì phạm vi tìm kiếm của mọi người cũng nhỏ hơn.

Những người khách xung quanh nghe thấy lời này cũng đột nhiên bừng tỉnh.

Hình như đúng là vậy!

Lúc trước mọi người không nghĩ đến những điều này, chỉ tìm kiếm vị trí của Lâm Chu trên mạng, cho đến khi có người nhắc nhở mới nhớ ra, hình như chính là như vậy!

Cho nên mọi người đều nhìn về phía Lâm Chu.

“Ông chủ Lâm, hay là anh cứ bày quầy hàng cố định ở một nơi đi, thế thì chúng tôi có thể ăn được nhiều hơn.”

“Anh nói chuyện kiểu gì vậy, ông chủ Lâm làm việc phải nghe theo ý kiến của anh hả?”

“Ông chủ Lâm đừng quan tâm đến bọn họ, anh muốn bán hàng ở đâu thì bán, muốn bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, miễn đừng từ bỏ bày quầy hàng là được!”

Đám khách hàng ồn ào ầm ĩ, anh một câu tôi một câu, lời nào cũng có.

Lâm Chu bất lực mỉm cười, không đáp lời.

Sau đó cậu dọn dẹp quầy hàng rồi, cũng đã đến lúc tạm biệt.

Nhóm cảnh sát luôn túc trực tại hiện trường để giữ gìn trật tự thấy đám fans kích động, bọn họ cũng đến gần giải tán đám đông để Lâm Chu có thể đi ra ngoài.

Lâm Chu ngồi trên chiếc xe ba bánh, cậu chưa kịp nổ máy đã bị một nhóm người đẩy chạy về phía trước.
Hết chương 869.
Bình Luận (0)
Comment