Lâm Chu nhìn Cao Tiễn Ngư, cảm thấy đối phương rất biết cách diễn đạt, từ “tốt cho sức khỏe” này dùng rất hay.
Những nguyên liệu được dán nhãn tốt cho sức khỏe thường sẽ có mùi vị trung bình. Chẳng hạn như nguyên liệu dùng trong các bữa ăn kiêng.
Nếu chế biến ‘healthy’, tất nhiên cũng sẽ không ngon lắm.
Ví dụ: luộc, rang, rắc một ít muối?
Dù sao thì, Lâm Chu càng nấu nhiều món càng kết luận được rằng thật ra các món ăn quá tốt cho sức khỏe đều không ngon tí nào.
“Vất vả rồi, cậu muốn ăn nữa không?”
Lâm Chu thấy đối phương ăn như hổ đói thì thân thiết hỏi.
Cao Tiễn Ngư lập tức gật mạnh đầu, một phần chỉ có 5 miếng, cậu ta ăn 2 lần đã hết sạch.
Chắc chắn phải ăn mấy phần mới đủ!
Lâm Chu không ngờ rằng những du học sinh nước ngoài lại có cuộc sống thảm đến như vậy.
Trong ấn tượng của cậu, những người có thể đi du học đều là gia đình giàu có, còn không thiếu tiền, chắc phải sống rất tốt ở nước ngoài.
Bây giờ nhìn Cao Tiễn Ngư, cậu không còn chắc chắn nữa.
Chỉ vì ăn một miếng đậu phụ thối mà đã cảm động đến mức bật khóc.
Bình thường cuộc sống của cậu ta phải khổ sở đến mức nào chứ!
“Được, chắc chắn đủ, tạm thời không có khách khác.”
Tình hình bán hàng khá giống với những gì Lâm Chu tưởng tượng, người nước ngoài không thích món đậu phụ thối có mùi nồng, có khá nhiều người tò mò đứng xem nhưng không ai thử.
Ngược lại, tất cả đều ném cho bọn họ những ánh mắt kỳ lạ.
Ngay cả khi không giao tiếp, nhìn vào ánh mắt cũng có thể nhận ra.
Ánh mắt của người nào cũng thể hiện rõ ràng rằng, đây là thứ gì vậy, thế mà lại là đồ ăn? Có thể ăn được không? Cùng những cảm xúc khác.
Lâm Chu bận rộn nên không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh.
Cao Tiễn Ngư hoàn toàn đắm chìm trong món ăn ngon, mọi tâm trí đều tập trung vào việc ăn.
Khiến những người xung quanh đều bị hai người bọn họ phớt lờ.
Nhưng bọn họ vẫn là những người nổi bật nhất đám trong đông, vô cùng thu hút sự chú ý của người đi đường.
Tuy mùi hương này hôi nhưng ngửi lâu cũng có cảm giác ‘lên đầu’.
Sau đó, có người không thể nhịn được mà bịt mũi đến trước quầy hàng hỏi đây là gì.
Lâm Chu: “Đây là món ăn vặt đặc trưng của Trung Quốc, đậu phụ thối, ngửi thấy hôi nhưng ăn lại thơm!”
Phải mất một lúc lâu mới có một khách đến hỏi, Lâm Chu vui vẻ giới thiệu với người này.
Cao Tiễn Ngư bên cạnh vẫn đắm chìm trong sự kích động khi ăn món đậu phụ thối ngon tuyệt, thấy có người hỏi, cậu ta lập tức cầm miếng đậu phụ thối trong tay ra khoe.
“Người anh em, ngon thật đó, đây là món ăn vặt rất nổi tiếng ở đất nước chúng tôi, món ăn ngon ai cũng biết!”
“Đậu phụ thối này còn chính tông, tuyệt đối ngon bá cháy, khiến anh không cần phải ra khỏi nước cũng có thể thưởng thức món ăn vặt truyền thống chính tông của Trung Quốc, đừng thấy ngửi nó hôi, đây là, đây là ngâm trong nước kho lên men mới có mùi này, chiên lên thì rất thơm đó!”
“Chiên đến mức ngoài giòn trong mềm, hương vị tuyệt vời, ăn kèm với nước chấm đặc trưng, cay cay thơm thơm, mua không phí tiền, mua không mắc lừa đâu.”
Lâm Chu nhìn khách hàng đang thao thao bất tuyệt, nếu xung quanh không phải người nước ngoài, màu da khác nhau, cậu còn tưởng rằng mình vẫn đang ở trong nước.
Chuyện gì vậy chứ, tại sao lúc mấy người khách hàng của cậu giới thiệu món ăn, thì người nào cũng nhiệt tình hơn cậu vậy.
Lâm Chu đang suy nghĩ vẩn vơ thì nghe Cao Tiễn Ngư gọi, bình tĩnh lại thì nghe cậu ta nói rằng người nước ngoài trước mặt này muốn gọi một phần.
Hả?
Bọn họ nói gì vậy, sao đột nhiên lại muốn gọi một phần?
Có khách hàng ở đây, Lâm Chu cũng không hỏi nhiều, cậu lập tức cho 5 miếng đậu phụ vào chảo dầu.
Sau khi chiên vàng, rưới nước chấm thì cậu đưa cho người nước ngoài trước mặt.
Đây là vị khách nước ngoài đầu tiên cậu phục vụ khi ra nước ngoài bán hàng.
Lâm Chu nhìn đối phương với ánh mắt mong đợi.
Cao Tiễn Ngư cũng vậy, món ngon như thế này nên được phổ biến rộng rãi ra thế giới, để nhiều người biết đến ẩm thực Trung Hoa hơn!
Người đàn ông nước ngoài cầm một phần đậu phụ thối, nhìn vào mấy miếng đồ ăn đen thui, còn có mùi thối cho dù đã chiên qua cũng không thể che giấu được, thật sự khiến người ta mất hết cảm giác thèm ăn.
Đặc biệt là khi cầm đậu phụ thối trên tay, anh ta không còn tay để bịt mũi nữa.
Khoảng cách còn gần hơn, mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi anh ta.
Hun đến mức đầu óc anh ta cũng choáng váng.
Ánh mắt của Lâm Chu và Cao Tiễn Ngư đều rất mãnh liệt, bọn họ nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngoại quốc, áp lực vô hình khiến người đàn ông cảm thấy căng thẳng.
Nhìn hai người Trung Quốc trước mặt, rồi nhìn lại món đậu phụ thối đã mua, anh ta dùng dĩa ghim một miếng đậu phụ thối rồi cẩn thận đưa vào miệng dưới ánh mắt mong chờ của Lâm Chu và Cao Tiễn Ngư.
Hết chương 879.