“Gia vị của nhân sủi cảo cực kỳ hoàn hảo, lớp vỏ sủi cảo cũng rất ngon, độ dày vừa phải, bỏ vào miệng không chỉ có thể cảm nhận được sự mềm mại mà còn khá là dẻo dai. Sự kết hợp giữa mỹ vị của tinh bột và độ tươi ngon của nhân 10 điểm không có nhưng nha!”
Chỉ cần nhìn Mã Minh ăn thôi mà khán giả trong phòng live đã thèm muốn chết rồi, anh còn vừa ăn vừa diễn tả, ai mà chịu cho nổi!
“Đừng nói nữa, tôi sẽ lái xe đến Giang Đông ngay trong đêm nay, sáng mai tôi không đi chúc tết nữa đâu!”
“Nghe nói ông chủ Lâm sẽ bày quầy bán hàng ở Giang Đông vào mỗi buổi tối trong tuần này, tôi cũng sẽ đi!”
“Lúc nào đi chúc tết chả được, còn bỏ lỡ sủi cảo của ông chủ Lâm, tôi chỉ sợ sẽ không bao giờ được ăn nữa!”
“A a a, sủi cảo của ông chủ Lâm trông ngon quá đi mất, tròn tròn cute xỉu!”
“Không nhịn được nữa! May mà trong nhà cũng có sủi cảo, tôi đi nấu một bát ngay và luôn đây!”
“Hòa thượng ơi, anh đừng ăn nữa, hãy tổ chức bốc thăm tặng cho người hâm mộ đi! Tôi sẽ tặng quà cho anh!”
“...”
Màn bình luận trong phòng live không ngừng lướt ngang nhưng lại chẳng hề ảnh hưởng gì đến động tác của Mã Minh.
Anh ăn liên tiếp hai chiếc sủi cảo, lúc này mới nhận ra mình chỉ lo ăn nguyên miếng mà đã quên cho các bạn fan xem mặt cắt của sủi cảo.
Là một streamer ẩm thực, sao anh có thể không cho khán giả xem hình dáng của món ăn được!
Thế nên khi ăn chiếc sủi cảo tiếp theo, Mã Minh không ăn hết mà chỉ cắn một nửa rồi đặt nửa còn lại vào thìa, giơ lên trước ống kính cho mọi người xem.
“Quao, đây là sủi cảo nhân thịt lợn kim chi đấy! Cắn một miếng đã thấy hương vị kim chi rất đậm đà. Kim chi băm nhỏ trộn với thịt lợn nên phần thịt cũng bị nhuộm thành màu đỏ au, mọi người xem này.”
“Thịt băm hòa quyện hoàn hảo với kim chi, chua chua cay cay, rất kích thích vị giác, cảm giác tươi lắm, ngon quá chừng luôn! Loại sủi cảo này ngon hết nước chấm, lần sau tôi phải bảo mẹ làm thử kiểu này mới được! Sủi cảo của mẹ tôi cũng ngon nhưng chắc chắn không ngon bằng của ông chủ Lâm rồi.”
“Vỏ sủi cảo được làm thủ công đúng là khác với loại vỏ mua bên ngoài. Khi ăn vào miệng, kết cấu mềm mại đàn hồi và dai dai, tôi có thể ăn hẳn 50 cái!”
Kim chi muối chua cay kích thích vị giác, không ngờ còn có thể làm nhân sủi cảo. Khi nấu chín, mùi vị đặc biệt tươi ngon, nước súp cũng nhiều, vị của kim chi cải thảo không ngọt đậm như cải thảo tươi, thật đúng là chua cay bùng nổ!
Sau khi ăn một chiếc sủi cảo kim chi, cảm giác thèm ăn của Mã Minh được khơi dậy hoàn toàn, chưa đầy hai phút, anh đã ăn hết 7 chiếc sủi cảo còn lại.
Sau đó anh dừng đũa nhưng vẫn chưa đã thèm, bèn uống một ngụm nước để vị ngon trong miệng dịu bớt.
“Chưa đã ghiền, tôi còn muốn ăn nữa! Mọi người ơi, tôi chưa từng ăn món sủi cảo nào ngon tuyệt cú mèo thế này! Không được, giờ tôi phải đi xếp hàng tiếp đây, tối mai tôi phải ăn bằng được sủi cảo của ông chủ Lâm mới đã cái nư.”
Mã Minh vừa nghĩ đến chuyện sẽ không được ăn sủi cảo ngon như vậy nữa đã không chịu nổi.
Anh lập tức bỏ mặc người hâm mộ trong phòng live rồi đi thu dọn đồ, chuẩn bị xếp hàng qua đêm.
Khán giả trong phòng live: ???
“Hóa ra anh Mã là người nhìn thì có vẻ hiền lành nhưng không ngờ bên trong lại tối đen như mực, không chừa lại cơ hội nào cho chúng ta!”
“Chẳng phải người xuất gia từ bi hỷ xã lắm à?”
“Hả??? Hành động nhanh thế?”
“Không phải chứ anh bạn! Sao anh pro quá vậy? Tôi mới về đến nhà, anh đã xuất phát đi xếp hàng rồi? Anh làm vậy thì bảo tôi ngủ kiểu gì đây?”
“Đừng nói nữa, nhà tôi còn gần chỗ ông chủ Lâm bày quầy bán hàng hơn nhà anh Mã một chút, tôi đi trước nhé người anh em!”
Vị huynh đài này đang xếp ở vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng phòng live. Sau khi gửi bình luận, giây tiếp theo anh ta đã biến mất khỏi bảng xếp hạng.
Việc này khiến những khách hàng ruột ở Giang Đông đang có mặt trong phòng live cảm thấy lo lắng.
Mọi người đều không ngủ nữa, nhanh chóng bò dậy, chạy đi xếp hàng.
...
Lúc Cao Gia Chí đến Giang Đông và nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat, biết mọi người đang xếp hàng qua đêm, cậu ta lập tức quyết định không về nhà nữa.
Cậu đưa ông bà tóc đã bạc trắng đến thẳng chỗ bày quầy bán hàng của Lâm Chu để xếp hàng.
“Ông bà nội ơi, chúng ta đừng về nhà nữa, xếp hàng trước để giành chỗ đi. Nếu không thì đến tối cũng không có chỗ đâu, tới lúc đó xem như chúng ta đi toi công một chuyến mà không ăn được gì cả. Xếp hàng ngay bây giờ luôn thôi!”
Ông bà đã ngủ suốt quãng đường, mơ mơ màng màng bị Cao Gia Chí gọi dậy để xếp hàng.
Lúc này, trời vẫn chưa sáng.
Một nhóm người cầm đèn pin, điện thoại di động chiếu sáng đứng trên khoảng đất trống.
Hết chương 908.