Chương 98: Hóa ra phần tình nghĩa cha con này chỉ có mỗi anh mạnh mẽ chống đỡ à? (1)
Chương 98: Hóa ra phần tình nghĩa cha con này chỉ có mỗi anh mạnh mẽ chống đỡ à? (1)Chương 98: Hóa ra phần tình nghĩa cha con này chỉ có mỗi anh mạnh mẽ chống đỡ à? (1)
Giống như thoáng cái trở nên có sức sống hơn hẳn.
Không giống trước đây, ngày nào cũng công tác công tác. Hai người ngồi cùng nhau cũng toàn trò chuyện về công tác, trò chuyện về làm ăn, nếu không thì là thúc giục kết hôn.
Đâu giống bây giờ cứ như trẻ con, biết hờn dỗi, biết kết bạn, tuy cũng mang lại rất nhiều phiên phức cho anh.
Nhưng anh rất thích loại cảm giác bị người nhà cần đến như vậy.
"Lại nói. Ba này, có phải trong số kẹo hồ lô ba ăn còn có phần của con không?"
Trên đường đi bệnh viện, Trương Minh Viễn đột nhiên nghĩ đến điểm này, quay đầu nhìn cha mình mà ánh mắt nóng rực.
Trương Kiến Quân: "..."
Con trai lớn rồi, không dễ lừa nữa!
Nếu không cha anh không đến mức một mình ăn hết.
Nhưng đâu chỉ đích danh ai.
Trương Minh Viễn biết rõ kỹ năng nấu nướng của Lâm Chu.
"Không có, đều là tiểu Lâm cho ba."
Thế nên ông ăn hết toàn bộ, cũng không tính là ăn phần của con trai đi?
Cháo kia ăn rất ngon, thế thì mùi vị của kẹo hồ lô cũng không tâm thường.
Đúng là Lâm Chu nói mang về tất cả cho mọi người nếm thử.
Bây giờ nghĩ lại, trong miệng Trương Kiến Quân còn có thể phân bố ra đầy nước bọt.
Trương Minh Viễn không hổ là thương nhân khôn khéo, thoáng cái đã ngửi được trọng điểm từ trong đó.
"Ừ, kỹ năng nấu nướng của tiểu Lâm lợi hại thật. Kẹo hồ lô đơn giản thế thôi mà cũng làm khác với kẹo hồ lô bình thường, đẹp đẽ óng ánh trong suốt y như một tác phẩm trang trí nghệ thuật."
"Cho nên tuần này Lâm Chu bán kẹo hồ lô ạ?"
"Cho nên ba không phần cho con lấy xâu nào à?"
Chua chua ngọt ngọt, há miệng cắn vài miếng, chẳng mấy chốc đã ăn xong.
Rõ ràng là không thể khống chế.
Nếm thử là ngon đến mức chẳng thể dừng lại được.
Ánh mắt Trương Minh Viễn nhìn cha mình đã bắt đầu không thích hợp.
"Vậy ba có biết tuần này Lâm Chu bày quầy bán hàng ở đâu không?"
Cái dáng vẻ chột dạ đó, còn có gì không hiểu đâu chứ.
Trương Kiến Quân nhìn nóc xe, nhìn ngoài cửa sổ, chính là không nhìn Trương Minh Viễn.
Không ngờ cha anh ăn kẹo hồ lô mà một xâu cũng không để lại cho anh. Hóa ra phần tình nghĩa cha con này chỉ có một mình anh mạnh mẽ chống đỡ à?
Trương Minh Viễn khẽ thở dài.
Lúc anh leo núi mua cháo còn nghĩ đến việc mang một phần về cho cha.
Kẹo hồ lô, vừa nhìn là biết Lục Thiển sẽ thích loại đồ ăn vặt này.
Đang lo không thể đi đỉnh núi hẹn hò húp cháo thì nên dùng cớ gì để hẹn Lục Thiển đây, cơ hội đã tới rồi.
Trương Kiến Quân: "..."
Nhìn dáng vẻ trầm mặc của cha mình, Trương Minh Viễn lại thở dài. "Quên đi, để con tự hỏi vậy."
Trương Minh Viễn cũng có kết bạn wechat với Lâm Chu.
Anh lấy điện thoại ra gửi tin cho Lâm Chu hỏi thăm tin tức.
Lâm Chu thu quán về đến nhà, thấy tin nhắn thì cũng tự hỏi vấn đề này.
Nhiệm vụ tuần này không quy định thời gian cùng địa điểm bày quầy bán hàng, chỉ cần mỗi ngày bán đi năm trăm xâu kẹo hồ lô là được.
Ngày hôm nay vòng vo mấy nơi đều có thể bày quầy bán hàng.
Nhưng nếu nói nơi có lưu lượng người nhiều nhất, năng lực tiêu phí cũng cao thì vẫn là cổng trường tiểu học ngoại ngữ quốc tế.
Đám học sinh tiểu học kia đều vô cùng có tiền!
Ngày hôm nay cậu chọn thời gian bán không tốt lắm, đi bày quầy trước giờ vô lớp chiều của các học sinh, rất nhiều học sinh không kịp mua.
Nếu như bày quán vào giờ tan học buổi trưa thì chắc mỗi một buổi trưa là đủ để bán năm trăm xâu rồi.
Mùa hè nóng nực chạy đi khắp nơi bày quầy bán hàng quá cực khổ.
Có thể sử dụng thời gian ngắn nhất và phương thức thoải mái nhất để hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể kiếm được tiền, lựa chọn đầu tiên của Lâm Chu là trường tiểu học ngoại ngữ quốc tế.
Cậu cũng nói với Trương Minh Viễn như thế.
Trương Minh Viễn ý bảo đã biết.
Hai người đều không thuộc tuýp nói nhiều, hai bên giao lưu xong thì kết thúc cuộc trò chuyện.
Lâm Chu ăn cơm tối đơn giản rồi bắt đầu hưởng thụ cuộc sống cá mặn sau khi tan làm.
Hành vi cụ thể: Nằm trên giường chơi gamel
Sau đó 11 giờ đi ngủ, 7 giờ sáng thức dậy.
Chủ yếu là ngủ sớm dậy sớm.
Đây mới là thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường chứ!
Ngẫm lại cuộc sống âm phủ tuần trước, thật là mệt mỏi!
Hôm nay ngoại trừ mua hoa quả ra, còn cần phỏng vấn người mà chị Vương giới thiệu tới.
Buổi sáng quá bận rộn, Lâm Chu rời giường thì lập tức rửa mặt ra cửa, thẳng đến chợ bán thức ăn.
Thuần thục càn quét một vòng tiệm trái cây về đến nhà, thời gian đi tới đi lui còn chưa đến một giờ, vô cùng nhanh chóng.
Chờ đến thời gian hẹn phỏng vấn, chị Vương dẫn người đến nơi.
Lâm Chu không thích trong nhà có người ngoài.
Nên chị Vương chỉ giới thiệu những người không ở lại nhà chủ.
"Thưa cậu Lâm, sáu người bên này là phỏng vấn làm bảo mẫu, hai người này là quản gia tìm theo yêu cầu của cậu, có chứng nhận đầu bếp cao cấp, còn có chứng nhận nghề làm vườn."