Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ

Chương 22

Anh ta đã từng lừa mình rằng sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng chỉ khi đêm về, anh ta mới nhận ra,
Thực ra, anh ta không có đủ dũng khí để gọi cho cô ngay.

Thẩm Gia Nghi không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nhận điện thoại của anh ta.

Anh ta hỏi:
“Có phải… em đã biết điều gì không?”

Cô ấy chỉ khẽ cười:
“Lục Kỳ Niên, năm đó em từ bỏ công việc để tập trung chuẩn bị mang thai, luôn nghĩ vấn đề là do mình. Nhưng trong lần kiểm tra cuối cùng, em đưa anh đi cùng. Kết quả chưa kịp cho anh xem thì em đã mang thai… Người khó có con, thật ra là anh.”

“Tại sao? Tại sao em…”

Anh ta như phát điên, gào lên chất vấn.

Nhưng từ đầu dây bên kia, một giọng đàn ông vang lên.

Tim anh ta dường như ngừng đập ngay trong khoảnh khắc đó.

Thẩm Gia Nghi đã bắt đầu một mối quan hệ mới.

Không thể quay lại được nữa.

Cuộc gọi bị vội vàng cúp máy.

Lục Kỳ Niên sững sờ rất lâu.

Anh ta sớm đã biết câu trả lời, vậy mà vẫn cố chấp hỏi cô.

Phải rồi… làm sao cô ấy có thể tha thứ cho anh ta chứ?

Anh ta thất thểu bước trên phố.

Bên đường, cô gái bán hoa cầm trên tay một bó hồng phấn tươi thắm.

Có lẽ vì anh ta say quá rồi.                                                                                                                           

Anh ta bắt đầu nghĩ, tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng.

Ngôi nhà của anh ta vẫn còn đó.

Thẩm Gia Nghi vẫn đang đợi anh ta ở nhà.

Cô ấy thích nhất là những bông hoa màu hồng dịu dàng này.

Chỉ cần anh ta dỗ dành cô một chút, cô sẽ tha thứ cho anh ta thôi.

Anh ta mua hết cả lẵng hoa.

Anh ta muốn về nhà.

Nếu đã vậy… thì cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan.

Bịch!

Máu ấm nóng văng lên những cánh hoa hồng.

Giống như trái tim rực lửa của chàng trai 18 tuổi năm nào.

14.

Cha mẹ Lục Kỳ Niên không chỉ có mỗi anh ta là con.

Hai năm qua, anh ta nợ nần chồng chất, họ gần như đã đoạn tuyệt tình cảm với anh.

Cuối cùng, chính tôi là người nhờ người thu xếp hậu sự cho anh ta.

Người mà tôi chôn cất, không phải là người đàn ông trung niên 32 tuổi đã phản bội tôi.

Mà là chàng trai 17 tuổi, từng ôm hoa chạy về phía tôi năm ấy.

Anh ta không biết…

Lý do tôi thích hoa hồng phấn như vậy, là vì đó là bó hoa đầu tiên anh tặng tôi.

Nhưng giờ điều đó không còn quan trọng nữa.

Cuộc đời tôi, sẽ không bao giờ chỉ có một loài hoa duy nhất. 

( Hết )

Bình Luận (0)
Comment