Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 22

Trì Kính im lặng suốt nửa phút không nói gì.

Kính Kính muốn được yên tĩnh một chút.

Ánh mắt Dư Văn Gia lại rất thản nhiên.

Trì Kính bỗng vươn tay, bất ngờ véo lấy má cậu, giống hệt như hồi nhỏ, véo rồi lắc lắc mấy cái, nói: “Anh đang nghiêng về phương án ném em ra ngoài hành lang đấy.”

Dư Văn Gia cũng không chống cự, mặc anh véo, hai má bị bóp đến phồng cả lên.

Hồi Dư Văn Gia còn nhỏ, Trì Kính rất thích nựng má cậu. Cảm giác mềm mềm mũm mĩm khiến người ta thích thú. Có lúc Dư Văn Gia làm anh phát bực, hoặc giận dỗi không thèm để ý đến anh, Trì Kính sẽ dùng cách này để chọc cậu, véo má cho phồng lên, nhìn như một chú sóc nhỏ.

Tất nhiên, đó là chuyện của nhiều năm trước rồi.

Dư Văn Gia giờ đã không còn là cậu bé còn phảng phất nét bụ bẫm trẻ con ngày nào. Cậu đã cao lớn, vóc dáng rắn rỏi, gương mặt cũng không còn tròn trĩnh đáng yêu như xưa nữa.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau. Một lúc sau, Trì Kính buông tay ra.

“Không ném nữa à?” Dư Văn Gia hỏi anh.

“Chờ nói chuyện xong rồi ném.” Trì Kính đứng dậy, đi tới tủ lạnh lấy một hộp sữa có đường, rót ra cốc uống một ngụm, định trấn tĩnh lại một chút.

Khi Trì Kính mở tủ lạnh, Dư Văn Gia liếc nhìn bên trong, hầu như là đồ ăn nhanh.

“Buổi sáng uống đồ lạnh không tốt cho dạ dày.” Dư Văn Gia nói.

Dạ dày của Trì Kính bị hỏng chính vì thói quen này, anh chẳng mấy khi chú ý chuyện ăn uống. Tối qua còn đau đến mức vật vã, vậy mà sáng nay lại chẳng để tâm gì rồi.

“Uống quen rồi.” Trì Kính đáp.

“Thay đổi đi.” Dư Văn Gia đứng dậy, cầm lấy ly sữa trước mặt anh, lấy từ tủ ra một cái bát lớn, rót chút nước nóng vào rồi đặt cả ly sữa vào đó để hâm cách thủy. “Uống lạnh xong lát nữa chẳng còn sức mà ném em đâu.”

Trì Kính bị chọc đến bật cười.

Sữa vẫn đang được hâm nóng, Dư Văn Gia ngồi trở lại chỗ cũ.

Trì Kính đưa câu chuyện trở lại vấn đề chính: “Em nói gì với dì Lưu?”

“Nói thật.” Dư Văn Gia đáp.

Trì Kính khựng lại một chút, hỏi: “Thật đến mức nào?”

Dư Văn Gia suy nghĩ rồi nói: “Gần như là tất cả.”

Trì Kính cúi đầu, day day mi tâm. Lời đã nói ra như bát nước đổ đi. Hôm qua chính miệng anh nói “tính là thật”, anh không hề định rút lại, chỉ là muốn ngồi xuống trò chuyện kỹ hơn với Dư Văn Gia, để cậu hiểu rõ bản chất và hậu quả của chuyện này, sau đó mới quyết định tiếp.

Ai ngờ Dư Văn Gia quay đi một cái đã báo với người lớn rồi.

Nhưng thật ra điều đó cũng đúng với tính cách của cậu - hành động luôn rất nhanh gọn, dứt khoát.

“Mẹ em sẽ giúp chúng ta giữ bí mật.” Dư Văn Gia nói, “Chuyện đó anh không cần lo.”

Tất nhiên Trì Kính hiểu điều này. Nếu thực sự tiến đến một cuộc hôn nhân hình thức với Dư Văn Gia, anh chắc chắn sẽ chủ động nói rõ với dì Lưu. Cho dù Dư Văn Gia không nói, anh cũng sẽ nói.

Vốn dĩ những việc này đều là chuyện phải tính sau, ai ngờ Dư Văn Gia lại khiến mọi thứ tiến triển còn nhanh hơn cả phóng tên lửa.

Dư Văn Gia vào bếp lấy sữa đã hâm xong mang ra, đặt trước mặt Trì Kính: “Bố mẹ em bên đó anh không cần lo, em sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Trì Kính uống một ngụm sữa, lòng đã dần bình tĩnh lại. Cái gật đầu ngày hôm qua là do anh chủ động, anh không phải người do dự hay dễ thay đổi. Việc này, chỉ cần Dư Văn Gia không thay đổi ý định, thì sớm muộn gì cũng sẽ tiến về phía trước. Chẳng qua là Dư Văn Gia đã đẩy nhanh tiến độ mà thôi.

Anh nhận ra, đôi khi mình thật sự quá nuông chiều Dư Văn Gia. Ngoài Dư Văn Gia ra, đúng là chẳng có ai dám “sắp đặt” anh kiểu này.

Trì Kính liếc nhìn ly sữa trong tay.

Nhưng mà, đúng là cũng chẳng có mấy ai “quản” anh chu đáo như Dư Văn Gia.

“Dì Lưu phản ứng thế nào?” Trì Kính hỏi.

“Đồng ý rồi.”

Trì Kính lại muốn véo má cậu, từ nhỏ đến lớn vẫn cái kiểu đó, nói nhiều hơn vài câu là như lấy mạng cậu vậy.

“Nói cụ thể hơn đi.” Trì Kính nói.

Dư Văn Gia nghĩ một lúc, thêm vào sáu chữ: “Hỏi rõ lý do rồi đồng ý.”

Trì Kính gật đầu: “Thật là ‘cụ thể’ đấy.”

Dư Văn Gia nhìn anh một cái, bắt gặp ánh mắt sâu xa kia, liền bổ sung: “Giáo sư Lưu rất thoáng, rất dễ tiếp nhận.”

“Giáo sư Lưu thoáng.” Trì Kính gật đầu, “Thế là em quay sang báo với dì là chúng ta chuẩn bị kết hôn.”

Dư Văn Gia cúi đầu ăn thêm miếng mì, thản nhiên nói: “Dù gì sớm muộn cũng phải nói.”

“Nhưng cũng phải có thời gian đệm chứ, ai lại mở miệng cái là nói ngay. Giờ em thử đi nói với bà ngoại xem, nói chúng ta sắp cưới nhau, xem bà có tin nổi không.”

Đương nhiên Dư Văn Gia biết rõ điều đó, phía bà ngoại chắc chắn phải có bước chuyển tiếp.

“Chuyện đó tuỳ anh.” Cậu nói.

Trì Kính hơi kinh ngạc, có phần không kịp phản ứng.

“Anh muốn đệm thế nào?” Dư Văn Gia hỏi.

Còn đệm thế nào được nữa? Chỉ cần khiến người khác tin là họ đang yêu nhau, thậm chí còn phải làm ra vẻ đã yêu thầm một thời gian rồi. Cần làm gì thì trong lòng hai người đều rõ - đơn giản thôi, là diễn kịch.

Trì Kính nhìn cậu: “Vậy em có kế hoạch gì không, nói thử xem, để anh tham khảo.”

Dư Văn Gia im lặng một lát, nói: “Từ giờ trở đi, hãy coi em là bạn trai của anh - giả vờ thôi.”

Thật ra còn thiếu một tiền tố: bạn trai bí mật.

Điều này thì cả hai đều hiểu, không cần nói ra.

Chuyện chính đã bàn xong, bữa sáng cũng gần như kết thúc. Dư Văn Gia đứng dậy dọn bát đũa, Trì Kính nói: “Cứ để đó, để anh làm.”

“Em làm.” Dư Văn Gia bê bát đũa vào bếp rửa, sau đó quay lại đứng trước mặt Trì Kính, bất chợt hỏi: “Còn định ném em không?”

“Hửm?” Trì Kính chưa kịp hiểu.

“Không phải anh nói ăn xong sẽ ném em ra ngoài hành lang sao.” Dư Văn Gia chắp hai tay đưa ra trước mặt, ra vẻ ngoan ngoãn chờ bị bắt, “Có thể ném rồi.”

Trì Kính không nhịn được bật cười: “Ném không nổi.”

Dư Văn Gia thu tay lại, hỏi: “Vậy là không giận em nữa đúng không?”

Trì Kính bước ra ban công, nói: “Anh đâu có giận em.”

“Vậy thì có thể trả lời câu hỏi lúc nãy rồi.”

Trì Kính quay đầu nhìn cậu một cái.

“Hôn lễ.” Dư Văn Gia nhìn anh, “Phong cách Trung hay Tây?”

Trì Kính vẫy tay với cậu: “Lại đây, anh vẫn nên trói em một vòng rồi ném ra ngoài cho xong.”

“Anh tìm dây trước đi.”

“Dùng cái cà vạt em tặng anh là vừa đẹp, để anh đi tìm. Gói lại rồi ném đi.”

“Thế thì ngắn quá.” Dư Văn Gia trong mắt đã lấp lánh ý cười.

Quần áo của Dư Văn Gia đã được giặt và sấy khô. Sau khi thay đồ, Trì Kính lái xe đưa cậu về.

“Về trường hay về bệnh viện?” Trì Kính ngồi vào xe hỏi.

“Trường.”

Trì Kính gật đầu, khởi động xe.

Anh đưa Dư Văn Gia trở lại trường, đợi cậu đi vào rồi vẫn ngồi lại trong xe trước cổng một lúc lâu chưa rời đi. Sau đó, anh lấy điện thoại ra, gọi cho mẹ của Dư Văn Gia.

“Alo, Tiểu Kính à?”

“Dì Lưu.”

“Ôi, có chuyện gì vậy con?”

“Dì có bận không ạ? Con gọi có làm phiền dì không?”

“Không, hôm nay dì nghỉ, đang rảnh đây. Có chuyện gì thế? Muốn nói gì với dì à?” Giọng mẹ Dư rất dịu dàng.

Trì Kính cúi mắt nhìn vô lăng, nhẹ nhàng đáp: “Là chuyện của Văn Gia.”

Mẹ Dư không nói thêm cũng không hỏi gì, chỉ làm người lắng nghe: “Ừ, con nói đi.”

“Là… chuyện của con và Văn Gia.” Trì Kính bổ sung.

Mẹ Dư khẽ cười: “Dì biết. Những gì cần nói nó đều nói với dì rồi. Chắc nó cũng nói với con rồi phải không?”

“Dạ, con chỉ muốn hỏi thêm ý của dì.”

“Dì không có ý kiến gì cả. Chuyện này hai đứa tự suy nghĩ kỹ là được. Dì chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của Văn Gia, càng không có lý do gì để can thiệp vào quyết định của con.” Bà dừng lại một chút, vẫn không kiềm được mà nói thêm, “Nhưng Tiểu Kính này, tiền đề là tất cả những gì con làm đều phải xuất phát từ chính mong muốn của bản thân.”

“Con cũng biết tính nó rồi đấy, bướng bỉnh, đôi khi hơi cố chấp.” Mẹ Dư vẫn giữ thái độ trung lập, chỉ mong Trì Kính suy nghĩ kỹ cho bản thân, “Con thuận theo ý nó, thì cũng phải thuận theo cả lòng mình.”

“Vậy thái độ của dì thì sao ạ?”

Bà cười nhẹ: “Dì đã nói rồi, chuyện của người trẻ, các con cứ tự quyết. Miễn là hai đứa có thể chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.”

“Con sợ mình không gánh nổi hậu quả của Văn Gia.”

“Con không cần phải gánh, đó là quyết định của nó, không liên quan đến con.” Bà cười, “Con lo ảnh hưởng đến tương lai của nó à?”

“Dù sao kết hôn cũng đâu phải chuyện nhỏ.” Trì Kính cười bất lực.

Không phải anh quá coi trọng chuyện hôn nhân, mà là quá coi trọng Dư Văn Gia. Với anh, kết hôn thì đơn giản, nhưng đặt lên người Dư Văn Gia lại cảm thấy không thể xem nhẹ.

“Ôi trời, sao đầu óc con còn cổ hủ hơn cả người lớn tuổi như dì vậy.”

Trì Kính bật cười: “Cũng hơi cổ hủ thật ạ. Dì thì hiện đại quá, con theo không kịp.”

Mẹ Dư cũng cười, biết anh đang đùa, cũng hiểu cái sự cổ hủ ấy của anh là vì Dư Văn Gia.

Bà nói với Trì Kính: “Kết hôn không phải là điều quan trọng duy nhất trong đời người, thậm chí có thể nói, so với nhiều chuyện khác, nó còn chẳng phải chuyện quá lớn. Dì tin con cũng nghĩ như vậy.”

“Vâng, đúng thế ạ.”

“Mỗi người có một cách nhìn về cuộc sống. Cuộc sống của con sẽ như thế nào, phụ thuộc vào cách con nhìn nó. Ai cũng có đánh giá riêng.”

“Văn Gia có cách nghĩ của nó, con cũng có của con.”

Trì Kính không cần phải đánh giá cả cuộc đời mình, điều anh cần là đánh giá đúng khoảnh khắc hiện tại.

Buổi sáng trôi qua trong phòng tập, vận động khiến thời gian như ngắn lại. Sau khi ăn trưa xong, Trì Kính lôi ra bộ đồ leo núi đã lâu không dùng đến. Hiếm khi có một ngày nghỉ hoàn toàn rảnh rỗi, anh quyết định buổi chiều sẽ đi leo núi.

Trì Kính thích leo núi. Khi còn ở nước ngoài, mỗi lúc rảnh rỗi ngoài công việc, anh thường một mình leo núi, tận hưởng cảnh mặt trời mọc rồi lặn, biển mây hùng vĩ, và cảm giác tự do, không bị ràng buộc.

Buổi trưa, Đinh Minh gọi điện rủ Trì Kính đi câu cá và nấu nướng ngoài trời. Lúc đó Trì Kính đang thay đồ leo núi, điện thoại đặt trên giường, bật loa ngoài. Anh vừa kéo khóa áo khoác vừa nói với Đinh Minh bên kia đầu dây: “Không đi đâu, chiều nay tôi định leo núi.”

“Leo núi hả?” Đó là môn thể thao mà Đinh Minh ghét nhất trần đời, chỉ vì nó quá mệt, “Đi với ai?”

“Tôi đi một mình.” Trì Kính ngồi xuống giường, sắp xếp ba lô.

“Còn sức không đấy?”

“Còn.”

“Thế cho tôi đi với.”

“Không câu cá nữa à?”

“Không. Vì bạn mà hy sinh, cùng nhau trèo cao ngắm xa.”

Trì Kính bật cười: “Không cần cậu hy sinh đâu, tôi thích đi một mình mà.”

“Không được, tôi phải hy sinh. Cho tôi đi theo với, Kính Kính.”

“Cậu cứ đi câu cá đi, thật đấy, tôi không cần ai đi cùng.”

“Sao không thể là tôi muốn đi leo núi chứ? Dẫn tôi theo đi. Cậu ở nhà đúng không? Tôi tới liền.”

Vừa bước vào nhà, Đinh Minh đã nhìn Trì Kính từ đầu đến chân: “Ăn mặc chuyên nghiệp ghê.” Trước khi tới, hắn cũng đã thay đồ thể thao và giày thể thao, nhưng so với Trì Kính thì vẫn có chút tuềnh toàng.

Trì Kính có chuẩn bị sẵn một bộ đồ dự phòng, đưa cho Đinh Minh rồi chỉ tay về phía sofa: “Cậu mặc bộ đó đi.”

Trùng hợp là hôm nay Cừu Diệc cũng hẹn Trì Kính đi leo núi. Hồi đại học hai người thường leo cùng nhau, thế là chuyến đi một mình biến thành ba người. Họ gặp nhau tại điểm hẹn.

Cừu Diệc cũng mặc đồ leo núi rất chuyên nghiệp. Đinh Minh hỏi y: “Hai người thường đi leo núi chung à?”

Cừu Diệc cười: “Thời đại học thì hay đi lắm, sau này Trì Kính được điều ra nước ngoài, tôi lại thành một mình, làm bạn đồng hành với núi non.”

Trì Kính đi trước dẫn đường, đi nhanh đến mức Đinh Minh theo không kịp.

“Này người nhện, đi chậm thôi.” Đinh Minh gọi với theo từ phía sau, bắt đầu thở d.ốc vì không quen, mồ hôi đầm đìa, chống gậy đứng lại thở hổn hển: “Tôi thấy mình già thật rồi.”

Cừu Diệc đứng một bên cười: “Leo vài lần là trẻ lại ngay.”

“Bảo cậu đi câu cá cơ mà.” Trì Kính quay lại, rút trong ba lô ra một chai nước điện giải đưa cho Đinh Minh, “Cứ nhất định phải theo tôi mới chịu.”

Đinh Minh nhận lấy rồi tu một ngụm lớn: “Trước khi đi đâu có biết là theo chân người nhện.”

Hai người vừa nói vừa cười khiến Cừu Diệc cũng vui lây.

“Sắp tới rồi, núi này không cao lắm.” Cừu Diệc ngước nhìn đỉnh núi, nói.

Đinh Minh tìm được một tảng đá to ngồi xuống: “Tôi ngồi đây nghỉ tí, hai người lên trước đi, tôi theo sau.”

Trì Kính và Cừu Diệc tiếp tục leo. Khi gần tới đỉnh, mặt trời cũng dần ngả về phía chân trời.

So với những ngọn núi Trì Kính từng chinh phục trước đây, ngọn núi này đúng là không cao. Nhưng khoảnh khắc đặt chân lên đỉnh, anh vẫn cảm nhận được sự sảng khoái lan tỏa từ thân thể đến tận tâm hồn.

Trì Kính nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

“Dễ chịu thật…” Cừu Diệc dang tay ra, khẽ cảm thán.

“Cừu Diệc.” Trì Kính mở mắt, nhìn về phía hoàng hôn xa xa.

“Hử?” Cừu Diệc quay đầu lại nhìn anh.

“Lúc trước cậu bắt đầu thích Ôn Thanh Đường như thế nào vậy?”

Cừu Diệc hơi bất ngờ, chầm chậm hạ tay xuống: “Sao tự nhiên hỏi cái này?”

Trì Kính hơi nheo mắt lại: “Có vài chuyện tôi nghĩ mãi không thông, muốn tìm lối ra từ cậu xem sao.”

“Không nhớ rõ nữa.” Cừu Diệc cười nhẹ, “Chuyện cũng lâu lắm rồi, ai còn nhớ chi tiết đâu.”

“Hồi đó chắc cậu còn nhỏ nhỉ.” Trì Kính nói.

“Ừ, nhỏ lắm.” Cừu Diệc gật đầu, “Mới vừa biết thế nào là thích, thì đã thích anh ấy rồi.”

“Làm sao cậu chắc được rằng tình cảm của mình dành cho anh ấy là thích thật sự?” Trì Kính hỏi, “Có thể là cậu gặp anh ấy quá sớm, nên đã gán ghép nhiều cảm xúc chưa rõ ràng lên người anh ấy—”

“Có khi những cảm xúc đó vốn không phải là ‘thích’.”

Lời Trì Kính nói chẳng khác nào phủ nhận hết những tình cảm suốt bao năm Cừu Diệc dành cho Ôn Thanh Đường, vậy mà Cừu Diệc lại chỉ im lặng một lát, không phản bác: “Có thể là vậy.”

Nhận ra mình lỡ lời, Trì Kính dịu giọng: “…Xin lỗi.”

Cừu Diệc cười cười, không để tâm: “Không cần xin lỗi. Lời ngài Trì đây nói cũng có lý, tôi thấy mình có thể suy nghĩ thêm theo hướng đó.”

Trì Kính bật cười: “Đừng thế. Lỡ mà suy ra được một đáp án sai, thì tôi thành tội nhân thiên cổ mất.”

Cừu Diệc không hiểu sao Trì Kính lại đột nhiên hỏi mấy chuyện này. Y nghiêng đầu nhìn sang, thấy Trì Kính vẫn đang dõi mắt nhìn về phía chân trời, ánh chiều tà nhẹ nhàng rọi lên gương mặt anh.

Trì Kính lại hỏi: “Nếu sau này có một ngày anh ấy rời xa cậu thật xa, hoặc mãi mãi không thể cho cậu một câu trả lời… khi đó cậu sẽ thế nào?”

“Câu này hỏi đau lòng quá rồi đó.” Cừu Diệc cười, “Đâm trúng tim tôi rồi.”

Trì Kính cười nhẹ, ngập ngừng xin lỗi: “Không cố ý đâu, vậy bỏ qua câu này nhé, coi như tôi chưa hỏi.”

“Không cần bỏ qua.” Cừu Diệc nói, “Chẳng phải cậu đang tìm lối ra từ tôi sao.”

“Ừ.” Trì Kính quay sang nhìn y, “Vậy thì sẽ buông bỏ rồi bước tiếp, hay là cứ mắc kẹt mãi ở đó?”

Cừu Diệc không chút do dự: “Kẹt lại, kẹt đến chết luôn.”

Trì Kính nhìn y một lúc, khẽ gật đầu.

“Tìm thấy lối ra chưa?” Cừu Diệc lại nở nụ cười, hỏi anh.

Trì Kính cũng cười, lắc đầu: “Cứ từ từ tìm thôi.”

Bình Luận (0)
Comment