Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 25

Trong mắt Dư Văn Gia, gọi đối tượng kết hôn với mình là chồng sắp cưới có gì sai đâu.

Trì Kính im lặng mấy giây, không nói gì. Anh vốn tưởng mình hiểu rõ Dư Văn Gia, vẫn luôn nghĩ cậu là người trầm tĩnh, kín đáo, ít nói, luôn dè dặt và không dễ để người khác đoán được suy nghĩ. Thậm chí đôi khi đến cả anh cũng không thể nhìn thấu được cậu.

Khoảng cách giữa hai người từ thời cấp ba, rồi thêm sáu năm anh công tác ở nước ngoài, thật ra đã âm thầm kéo giãn ra, khiến anh quên mất những điều vốn thuộc về bản chất của Dư Văn Gia.

Cậu giống như một cơn gió. Khi im lặng thì không thể cảm nhận, nhưng khi bắt đầu thổi thì ào ào không kịp trở tay.

Giống như đêm đó, cơn gió ấy bất chợt quét qua, cuốn lấy Trì Kính, khiến anh không kịp suy nghĩ - hoặc có lẽ, có một chút thời gian để nghĩ, nhưng Trì Kính đã không tìm ra được câu trả lời.

Chuyện kết hôn giả, đến giờ với Trì Kính vẫn là để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Anh từng nghĩ Dư Văn Gia cũng vậy.

Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây.

“Phải đính hôn rồi mới gọi là ‘chồng sắp cưới’ được.” Trì Kính quay đầu lại, giọng điệu nhẹ nhàng, “Em gọi anh như vậy có thích hợp không, tiến sĩ Dư?”

“Có thể đính hôn.” Dư Văn Gia nói.

“Đã là hôn nhân hình thức thì khỏi cần mấy thủ tục đó.” Trì Kính quay lưng lại với cậu.

Dư Văn Gia im lặng một lúc, gật đầu: “Được.”

Trì Kính liếc nhìn bó hoa nhỏ ở ghế sau, hỏi: “Em mua hoa này à?”

“Ừ.”

“Nếu muốn diễn cho giống, có cần mang hoa vào không?”

Lông mày Dư Văn Gia hơi chau lại, rất khẽ, rồi nói: “Tùy anh.”

Trì Kính nghĩ một chút, “Thôi đừng mang. Cố quá lại thành lố.”

“Ừ.”

Việc tặng hoa bị Trì Minh bắt gặp không phải là ý định ban đầu của Dư Văn Gia, nhưng cũng coi như vô tình trúng đích. Nếu Trì Minh hiểu lầm thì càng tốt, vì mục tiêu hiện tại chính là khiến những người xung quanh hiểu lầm về mối quan hệ giữa hai người.

Nhưng lúc này Trì Minh không hiểu lầm gì cả, chỉ thấy rất khó hiểu. Anh nghĩ mãi cũng không ra tại sao Dư Văn Gia lại đột nhiên tặng hoa cho anh vào đúng ngày Tết Trung thu. Một bó nhỏ, màu xanh nhạt, anh không nhận ra là hoa gì, chỉ biết chắc không phải hoa hồng.

Trì Minh không để chuyện này trôi qua. Lúc vào nhà hàng, y liền hỏi: “Cái hoa đó là sao, tự dưng tặng hoa cho anh tôi làm gì? Đừng nói mấy câu kiểu 'tại ngày lễ', tôi không tin đâu. Cậu với anh tôi, hai người có giấu tôi chuyện gì đúng không?”

Lúc này Trì Minh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó, y chỉ cảm thấy hai người họ có điều gì đó không nói với mình, và y thì rất tò mò.

Dư Văn Gia không thể nào nói thẳng với Trì Minh rằng: “Tôi đang hẹn hò với anh cậu.”

Dù chỉ là đang “diễn”.

Nhưng thật ra Dư Văn Gia cũng không nghĩ ra lời giải thích nào khác. Hôm nay cậu mua hoa, xuất phát điểm chính là “tặng người yêu một bó hoa vào ngày lễ”, đó là lý do duy nhất cậu có thể nói thật.

“Thì lễ nên tặng hoa thôi.” Dư Văn Gia nói, “Bọn tôi có gì phải giấu.”

Trì Minh biết quan hệ giữa Dư Văn Gia và anh mình khá thân thiết, nhưng chuyện tặng hoa thì thật sự không giống phong cách của Dư Văn Gia, huống hồ lại là ngày Tết Trung thu.

“Chưa từng thấy ai Tết Trung thu lại đi tặng hoa cho người ta.” Trì Minh nói.

“Tại em chưa thấy nhiều thôi.” Trì Kính đi phía trước, đột nhiên chen vào một câu.

Trì Minh chẳng hỏi được gì, còn bị công kích cá nhân, tức quá hít sâu một hơi, nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vào sau gáy anh trai.

“Ờ, em không chỉ ít kinh nghiệm, mà còn không nổi tiếng bằng anh nữa.” Trì Minh quay sang nhìn Dư Văn Gia, “Tặng hoa cũng chẳng tới lượt em, người nào đó chỉ nghĩ đến anh thôi.”

Trì Kính phía trước gật đầu: “Biết vậy là tốt.”

“Đệt.” Trì Minh tức đến bật cười, bước lên một bước choàng cổ anh trai, lắc lấy lắc để, “Cái miệng này đúng là tẩm độc rồi, vứt đi cho rồi, để em khâu lại cho!”

Cổ Trì Kính bị Trì Minh siết đến đỏ cả lên. Khi ba người bước vào phòng riêng, ai cũng mang theo nụ cười trên mặt, đặc biệt là Trì Minh, vừa mới “chơi khăm” anh trai xong, trông y vô cùng hả hê, cười hì hì ngồi xuống cạnh bà ngoại. Bà ngoại cười tủm tỉm, vỗ nhẹ lên cánh tay y.

Tính cách hiện giờ của Trì Minh đã dịu đi nhiều so với hồi còn nhỏ. Khi còn đi học, y là kiểu người gai góc, tuy không phải dạng hay gây sự, nhưng ai mà dám đụng đến thì chắc chắn không yên. Giờ trưởng thành rồi, kiềm chế hơn hẳn, còn hay cười cười nói nói trêu đùa với người khác, trông có vẻ vô tư vô lo. Nhưng tính cách cốt lõi của một người không dễ gì thay đổi theo năm tháng. Bản chất của Trì Minh vẫn như vậy - nóng tính, bốc đồng, mà mỗi lần nổi giận thì rất đáng sợ.

Trì Minh không giống Trì Kính, cả ngoại hình lẫn tính cách. Nếu Trì Minh là một ngọn lửa rực rỡ, dễ bùng cháy, thì Trì Kính lại như một khối băng, trầm lặng và cứng rắn.

Trì Kính rất hiếm khi nổi giận, nhưng một khi đã tức thì còn đáng sợ hơn Trì Minh nhiều.

Mẹ Trì và bà ngoại ngồi cạnh nhau, bên cạnh bà là Trì Minh, còn Trì Kính thì ngồi cạnh mẹ. Vị trí của Trì Kính gần với phía ông nội Dư Văn Gia, giữa họ còn cách hai ghế. Lẽ ra Dư Văn Gia có thể ngồi luôn cạnh ông, nhưng cậu không làm vậy, cậu kéo ghế bên cạnh Trì Kính ra rồi ngồi xuống.

Trì Kính quay đầu nhìn cậu một cái.

Không ai thấy điều đó có gì kỳ lạ. Ông nội Dư chỉ quay sang nhìn chỗ trống bên cạnh rồi đùa vui: “Không ai muốn ngồi cạnh ông già này à?”

Mọi người vẫn chưa đến đủ, còn thiếu một người là anh họ của Dư Văn Gia. Anh là bác sĩ trưởng khoa Ngoại thần kinh ở một bệnh viện tuyến đầu, công việc bận rộn không kể xiết, hôm nay có đến được hay không vẫn chưa chắc.

Mẹ Dư cười cười nói với ông: “Lát nữa Mộng Trường sẽ ngồi cạnh ba.”

“Hôm nay nó cũng tới à?” Ông nội hỏi, vẻ mặt đầy mong chờ.

Mẹ Dư rót trà cho ông, nói: “Nó bảo hôm nay không phải trực, xong việc là chạy qua liền.”

“Thế còn chồng nó thì sao?”

“Cũng còn tùy, bên đó cũng bận.”

“Thôi, đừng đợi nữa, ăn trước đi.”

Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và vui vẻ. Dư Văn Gia “nhập vai” rất đạt, lúc Trì Kính đang ăn, cậu dùng đũa chung gắp thức ăn cho anh, không chỉ một lần, còn múc canh vào bát giúp nữa.

Trì Kính âm thầm bật cười, nghĩ bụng: Quả nhiên tiệc gia đình chính là một sân khấu lớn, không diễn lúc này thì còn đợi lúc nào?

Những hành động chăm sóc tinh tế của Dư Văn Gia đều bị mẹ Trì và bà ngoại để ý. Ban đầu hai người chỉ nghĩ là hai đứa thân nhau nên mới vậy. Nhưng càng về sau, Dư Văn Gia lại càng “chu đáo” đến mức khiến người lớn bắt đầu cảm thấy… hai đứa này hôm nay hình như thân mật quá mức rồi.

Dư Văn Gia ra dáng bạn trai chuẩn mực - gắp thức ăn, rót nước, đưa khăn giấy. Khoảnh khắc cậu đưa khăn giấy qua, Trì Kính còn sợ cậu định lau miệng giúp mình.

Mà thật ra, Dư Văn Gia đúng là định làm vậy. Người ngoài thì tưởng cậu đang “nhập vai quá sâu”, nhưng cậu thì hoàn toàn làm theo bản năng. Tay Dư Văn Gia vừa đưa đến gần miệng Trì Kính đã bị đối phương nhanh tay giật lấy khăn giấy trong tay cậu.

Dư Văn Gia hơi ngạc nhiên, tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung.

Trì Kính nhìn cậu bị đơ ra như thế thì vừa bất lực vừa buồn cười, khẽ nói: “Hay là em hôn anh luôn cho rồi.”

Hai người ngồi rất gần nhau, Trì Kính cũng hạ thấp giọng khi nói chuyện.

Dư Văn Gia nghiêng đầu nhìn anh, hai ánh mắt khẽ chạm nhau.

Trì Kính dùng khăn giấy lau khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Em hơi lố rồi đấy.”

Dư Văn Gia hiểu ý anh, nhưng cậu lại thấy mọi chuyện cũng bình thường.

Cậu cũng biết rõ câu nói kia chỉ là lời trêu ghẹo, nhưng vẫn không nhịn được mà đáp lại.

“Hôn anh một cái chắc mới gọi là lố.” Dư Văn Gia nói nhỏ, chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Trì Kính khẽ bật cười: “Gì, em thấy mấy màn ban nãy vẫn chưa đủ lộ liễu à?”

“Chắc chắn là không thể bằng hôn anh một cái.”

Trì Kính thầm nghĩ mình đúng là không nên đùa như vậy, nói xong chẳng khác gì tự dồn mình vào đường. Đôi khi anh vẫn giữ thói quen trêu ghẹo Dư Văn Gia như hồi còn nhỏ.

Lối tương tác quen thuộc từ nhỏ đến giờ, nếu muốn thay đổi hoàn toàn, thật sự không phải chuyện dễ.

Bà ngoại ngồi bên cạnh đã để ý hai người họ nãy giờ, cười tươi quay sang: “Sao hôm nay hai đứa cứ kè kè bên nhau thế, thì thầm to nhỏ suốt cả bữa.”

Trì Minh cười “hừ” một tiếng: “Câu này của bà sao mà quen quá, bà quên ai với ai mới là anh em ruột à?”

“Ôi trời, con ghen à?” Bà ngoại vui vẻ bật cười.

“Con có ghen gì đâu.” Trì Minh vừa gắp thức ăn cho bà, vừa liếc sang hai người kia, trong ánh mắt mang theo chút dò xét, càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn.

Thực tế chứng minh, vở “diễn” có tác dụng, mà hiệu quả lại đến nhanh hơn cả Trì Kính tưởng.

Sau bữa cơm gia đình, Trì Kính đưa hai người lớn về nhà. Mẹ Trì vừa mở cửa xe liền thấy một bó hoa đặt ở ghế sau, ngạc nhiên hỏi: “Ồ, hoa đâu ra thế?”

“Dư Văn Gia, tiến sĩ Dư tặng đấy ạ.” Trì Minh đỡ bà ngoại ngồi vào ghế sau.

“Hả?” Mẹ Trì quay đầu nhìn Trì Kính, “Là Gia Gia tặng à?”

“Bảo là nhân dịp lễ nên tặng một bó.” Trì Minh thay Trì Kính trả lời, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn sang anh trai.

Trì Minh đúng là thần trợ công vô cùng đắc lực, nhưng bản thân lại chẳng hiểu rốt cuộc Trì Kính với Dư Văn Gia đang định làm gì.

Hai người lớn ngồi sau ôm bó hoa, cứ ngắm tới ngắm lui, không ngớt lời khen hoa đẹp. Dù gì họ cũng biết Trì Kính và Dư Văn Gia thân nhau, nhưng đột nhiên tặng hoa thế này vẫn khiến họ cảm thấy hơi lạ.

Trì Kính đưa hai người lớn về xong, mới quay sang chở Trì Minh.

“Muốn về đâu?” Trì Kính hỏi, “Về nhà hay về công ty?”

“Khoan về đã, trước tiên để em thẩm vấn anh cái đã.”

Trì Kính khẽ cười: “Em đang nói chuyện với ai thế hả?”

“Anh chứ ai.” Trì Minh quay sang nhìn cậu, “Em muốn hỏi cung anh.”

Trì Kính tắt máy, gật đầu: “Ừ, hỏi đi.”

“Anh với Dư Văn Gia đang giở trò gì vậy?”

“Trò gì cơ?”

Trì Minh tặc lưỡi một tiếng: “Đừng hòng qua mặt em, hôm nay rõ ràng hai người có gì đó không bình thường. Rốt cuộc đang toan tính gì vậy?”

Đã bị nghi ngờ rồi, Trì Kính cũng chẳng còn lý do gì để giấu. Anh suy nghĩ một chút, rồi thẳng thắn nói với Trì Minh: “Nếu anh nói bọn anh đang quen nhau, em tin không?”

Trì Minh ngơ ngác một giây, rồi lập tức tròn mắt hỏi lại: “...Cái gì cơ?!”

Hai từ “cái gì” của Trì Minh thậm chí còn lạc cả giọng vì quá sốc. Y chết lặng mất một lúc mới thốt lên: “Không thể nào.”

“Tại sao lại không thể?” Trì Kính mỉm cười, anh đã đoán được chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được Trì Minh.

“Hai người không thể nào.” Trì Minh nói chắc nịch.

“Sao lại không?” Trì Kính thật sự muốn nghe lý do em trai lại chắc chắn như thế.

“Vì anh là anh, cậu ấy là cậu ấy.”

“Em trả lời kiểu gì vậy?”

“Em hiểu anh, cũng hiểu cậu ấy. Nếu hai người thật sự đang yêu nhau, không đời nào qua mắt được em. Đừng bảo với em là mới bắt đầu hôm nay đấy nhé.”

Trì Kính bật cười. Anh vốn nghĩ Trì Minh sẽ sốc, nhưng không ngờ lại bình tĩnh đến thế.

“Thật mà, hôm nay bọn anh mới bắt đầu.” Trì Kính trêu y.

“Anh đừng có giỡn với em nữa, rốt cuộc là chuyện gì hả?”

Trong xe hơi ngột ngạt, Trì Kính mở hé cửa sổ cho thoáng khí.

“Anh có thể nói với em, nhưng em phải hứa sẽ giữ kín trong lòng.”

Trì Minh nhíu mày: “Biết rồi, nói đi.”

Trì Kính kể lại một phần sự thật, anh không nhắc đến bệnh của bà ngoại, chỉ nói sau này bản thân không có ý định kết hôn, cũng không muốn bị hối thúc, nên mới quyết định kết hôn trên danh nghĩa với Dư Văn Gia để tránh những rắc rối không đáng có.

Trì Kính bỏ qua một số chi tiết, thế nên Trì Minh mới hỏi: “Ai trong hai người nghĩ ra chuyện này vậy?”

Trì Kính không trả lời.

“Là Dư Văn Gia phải không?” Trì Minh lập tức hỏi lại.

Trì Kính im lặng vài giây, khẽ “ừ” một tiếng.

“Em biết ngay mà, chỉ có cậu ta mới nghĩ ra được trò này.” Trì Minh cũng giống Trì Kính, hiểu rất rõ kiểu tư duy của Dư Văn Gia. Điều khiến y khó tin nhất chính là, anh trai mình thế mà lại đồng ý.

“Rồi anh đồng ý luôn hả?”

Trì Kính gật đầu.

Trì Minh ngồi im lặng rất lâu. Sau đó, y quay sang nhìn Trì Kính, hỏi: “Cậu chắc chưa? Hai người đều chắc chưa? Không phải đang đùa đấy chứ?”

Còn chưa kịp để Trì Kính trả lời, Trì Minh đã tự mình hiểu ra. Dư Văn Gia chắc chắn sẽ không đem chuyện này ra làm trò đùa, mà anh trai y lại càng không.

Trì Minh đơ cả người, phải mất một lúc lâu mới thốt ra được một câu: “Là cậu ấy điên hay anh điên vậy?”

Chính Trì Kính cũng không biết câu trả lời cho câu hỏi đó.

Lúc này Trì Minh mới nhận ra, có lẽ y chưa từng thực sự hiểu rõ anh trai mình, cũng không hiểu nổi Dư Văn Gia. Có lẽ vẫn còn rất nhiều điều mà y chưa biết. Nhưng y không hỏi gì thêm nữa.

Bình Luận (0)
Comment