Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 28

Ông cụ Dư vẫn đang tập bài thể dục tiêu thực ngoài sân, Trì Kính và Dư Văn Gia vừa đến cổng đã nghe thấy tiếng nhạc nền rất có nhịp điệu vang lên từ bên trong.

Trì Kính quay sang nhìn Dư Văn Gia, ánh mắt đầy thắc mắc.

Dư Văn Gia đẩy cổng ra: “Ông đang tập thể dục đấy.”

Khi hai người vào sân, ông cụ tràn đầy sức sống đang dang tay dang chân làm động tác giãn nở lồng ng.ực.

Thấy Trì Kính, ông hơi khựng lại một chút rồi lại tiếp tục, cười hỏi: “Tiểu Kính sao lại đến chơi thế?”

“Con chào ông.” Trì Kính mỉm cười, “Ông đang tập thể dục ạ?”

“Ờ.” Ông cụ vươn tay ra sau, căng người đến mức thẳng đơ, “Vận động sau bữa ăn, tốt cho tiêu hóa.”

Dư Văn Gia hỏi: “Ông còn tập bao lâu nữa?”

“Còn hai lượt nữa, có chuyện gì à?”

“Vậy lát nữa hãy tập tiếp, con có chuyện muốn nói với ông.”

“Nói luôn đi, ông vẫn nghe được mà, không dừng đâu.”

Dư Văn Gia nói thẳng: “Ông chẳng bảo muốn gặp bạn trai con sao? Con đưa người đến rồi đây.”

Trì Kính hít sâu một hơi, quay sang nhìn Dư Văn Gia - em không định nói đỡ vài câu mở đầu trước sao?!

Ông cụ dừng lại, hơi bất ngờ: “Đâu? Ở ngoài cổng à?”

“Trong sân rồi.” Dư Văn Gia đáp.

Ông cụ chớp mắt, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì.

Trì Kính đứng ngồi không yên, cảm giác như có gai châm vào lưng.

“Bạn trai con đấy.” Dư Văn Gia quay đầu nhìn Trì Kính rồi giới thiệu với ông, “Trì Kính.”

Ông cụ đơ người, mặt không còn biểu cảm. Tay ông từ từ buông xuống, chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn: “Văn Gia, tắt nhạc đi, ông nghe không rõ lời con nói.”

Dư Văn Gia bước qua tắt bản nhạc thể dục đang phát trên điện thoại.

“…Con vừa nói gì cơ?” Ông nhìn cậu, rồi lại nhìn sang Trì Kính, “Hai đứa…”

“Người mà trước đây con nói với ông là muốn kết hôn, chính là anh Kính.” Dư Văn Gia nói.

Ông cụ há miệng, nhưng chẳng nói được câu nào.

Hai mươi chín tuổi, rất xuất sắc, là đứa trẻ ngoan…

Không phải… hoàn toàn đúng hết rồi còn gì?

Trong sân im ắng, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua tán cây.

Một lúc sau, ông cụ bước đến bàn, ngồi xuống uống ngụm trà. Ngẩng đầu nhìn hai người, rồi lại lặng im hồi lâu mới mở miệng: “Hai đứa đang đùa với ông phải không?”

Dư Văn Gia đáp: “Không phải đùa đâu ạ.”

Ông cụ há miệng định nói lại thôi, nâng chén trà lên uống một ngụm, rồi cúi đầu trầm ngâm. Không biết qua bao lâu, ông khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn hai đứa trẻ trước mặt: “Hai đứa… là từ khi nào vậy? Chẳng phải trước giờ Tiểu Kính luôn ở nước ngoài sao?”

Trì Kính rất ít khi rơi vào tình huống như thế này, căng thẳng đến mức không biết mở lời ra sao. Dư Văn Gia thì bình tĩnh hơn nhiều, mặt không đổi sắc đáp: “Gần ba năm rồi, là yêu xa.”

Đây là câu trả lời hai người đã bàn sẵn từ trước, Trì Kính cũng từng nói thế với bà ngoại của mình.

Ông cụ có vẻ đã bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Dư Văn Gia đầy nghi ngờ: “Nói thật đi, Tiểu Kính ở nước ngoài suốt, hai đứa yêu đương kiểu gì? Có phải hồi còn đi học đã bắt đầu rồi không? Nhóc con, con yêu sớm đúng không?”

Trì Kính lập tức nói: “Không có đâu ạ, ông ơi, tuyệt đối không!”

Dư Văn Gia cũng tiếp lời: “Con không yêu sớm.”

Vì hai người quen biết từ nhỏ, từng rất thân thiết, nên lời nói dối này lại trở nên đáng tin trong mắt người lớn.

Mặc dù Dư Văn Gia nhỏ hơn Trì Kính mấy tuổi, nhưng lúc Trì Kính học năm tư thì cậu chỉ mới học năm hai. Nếu nói hai người yêu nhau từ thời đại học thì cũng hợp lý.

Ông cụ nheo mắt hỏi: “Trước khi Tiểu Kính ra nước ngoài là hai đứa đã ở bên nhau rồi đúng không?”

Dư Văn Gia vẫn theo đúng kịch bản: “Không ạ, sau khi anh ấy đi rồi bọn con mới bắt đầu.”

Ông cụ cũng không hỏi thêm nữa, ra hiệu cho hai người ngồi xuống uống trà.

“Giấu giỏi thật đấy.” Ông cụ khẽ tặc lưỡi một cái, “Là sợ bọn ông làm người lớn mà chia rẽ uyên ương hả?”

Trì Kính im lặng uống trà, Dư Văn Gia thay anh trả lời: “Yêu đương là chuyện của hai người, không nhất thiết phải công khai sớm.”

“Giờ tính kết hôn mới nhớ ra phải nói à?”

Đúng lúc đó, ngoài sân vang lên giọng của bà ngoại: “Ông Dư ơi—”

Trì Kính biết thế nào bà ngoại cũng sẽ sang nói chuyện với ông nội Dư, chỉ không ngờ lại đến nhanh như vậy. Bà ngoại bước vào với gương mặt rạng rỡ, vui mừng thấy rõ, bên cạnh còn có mẹ của Trì Kính.

Bà ngoại không biết Trì Kính và Dư Văn Gia đang ở đây nên vừa bước vào liền khựng lại ở cửa, ngạc nhiên không nói nên lời.

Không khí sắp loạn rồi đây.

Trì Kính thở dài trong lòng.

“Để em lo.” Giọng của Dư Văn Gia khẽ vang bên tai, “Anh cứ uống trà đi.”

Sau đó, hai người ở nhà ông nội thêm hai tiếng nữa. Trì Kính gần như không nhớ được các bậc trưởng bối đã nói những gì, lúc đó đầu anh như muốn nổ tung. Thực ra tối hôm đó, Trì Kính vẫn chưa nói với bà ngoại chuyện kết hôn, chỉ mới thừa nhận chuyện yêu đương với Dư Văn Gia. Vì thế khi bà ngoại nói chuyện với ông Dư, hai bên có chút lệch pha, không cùng tần số.

Dư Văn Gia cũng nhận ra điều đó, nên khi bà ngoại trách sao Trì Kính không nói sớm, cậu liền thuận thế nói thẳng: “Con muốn cưới anh Kính.”

Tối hôm ấy, khi nằm trên giường, Trì Kính vẫn nhớ như in nét mặt của bà ngoại và mẹ mình lúc nghe câu đó.

Cách đây một tháng, anh từng thấy choáng váng như bị cuốn vào cơn bão, giờ lại một lần nữa trải qua cảm giác ấy.

Chỉ là lần này, có lẽ vì Dư Văn Gia luôn cư xử thẳng thắn, chân thành, nên sợi dây căng trong lòng Trì Kính cuối cùng cũng được nới lỏng.

Anh bắt đầu nhìn lại mọi chuyện, có lẽ trước giờ mình nghĩ quá nhiều, tự làm mọi thứ trở nên phức tạp.

Thật ra mọi chuyện vốn rất đơn giản.

Hai bên gia đình đều cởi mở, đặc biệt là bà ngoại, bà cực kỳ quý mến Dư Văn Gia. Tuy lúc đầu nghe cậu nói muốn cưới anh thì bị sốc, nhưng sau đó thì cười đến không khép miệng nổi.

Từ góc nhìn của bà ngoại, đương nhiên bà hy vọng Trì Kính sớm lập gia đình. Tuy vậy, bà cũng cảm thấy Dư Văn Gia hiện tại còn trẻ, thậm chí chưa tốt nghiệp mà đã tính đến chuyện kết hôn thì đúng là hơi sớm thật.

Về điều này, Dư Văn Gia đáp: “Không sớm đâu ạ. Người bình thường 23 tuổi đã tốt nghiệp, đi làm rồi. Ở tuổi này kết hôn là rất bình thường.”

Trì Kính ngồi bên cạnh, chậm rãi lên tiếng: “Bây giờ 23 tuổi kết hôn cũng đã bị coi là kết hôn sớm rồi đấy.”

Dư Văn Gia quay đầu nhìn anh: “Thêm hai năm nữa là anh thành người kết hôn muộn rồi.”

Trì Kính khẽ cười: “Tiến sĩ Dư thấy anh lớn tuổi rồi sao?”

“Không có,” Dư Văn Gia lắc đầu, “vẫn còn rất trẻ.”

Trì Kính bật cười, không tiếp tục chủ đề nữa.

Sau đó, cuộc trò chuyện của các bậc trưởng bối gần như xoay quanh chuyện hôn sự của hai người.

Mọi chuyện tiến triển đến mức này, hầu như không gặp trở ngại nào, còn thuận lợi hơn những gì Trì Kính từng tưởng tượng. Nếu nói lý do ban đầu để hai người quyết định kết hôn hình thức là vì bà ngoại, thì giờ mục đích ấy đã hoàn toàn đạt được. Rõ ràng, bà ngoại rất hài lòng với chuyện hôn nhân của họ.

Có một điều Dư Văn Gia nói rất đúng - cậu và Trì Kính rất hiểu nhau. Nhà họ Dư và nhà họ Trì vốn đã thân thiết, bà ngoại lại tin tưởng Dư Văn Gia, sẵn sàng giao Trì Kính cho cậu, đó chính là lý do then chốt khiến hai người có thể nhanh chóng bước vào hôn nhân như vậy.

Tối hôm đó, sau khi về nhà, Trì Kính nhận được cuộc gọi từ mẹ mình.

Trước đây, mẹ Trì thật sự tin rằng Trì Kính và Dư Văn Gia đang yêu nhau. Nhưng chuyện hai người quyết định kết hôn vẫn khiến bà bắt đầu hoài nghi.

Tuy vậy, bà cũng không tin con trai mình lại hồ đồ đến mức ấy.

“Tiểu Kính, mẹ có chuyện muốn hỏi con.” Mẹ Trì nói qua điện thoại.

“Mẹ hỏi đi.” Trì Kính nằm trên giường, cánh tay vắt ngang qua mắt để che ánh đèn, cả người mỏi mệt, giọng nói cũng có phần khàn khàn.

“Chuyện con kết hôn với Văn Gia… Trước đây mẹ đã nói rồi, đừng lấy chuyện cả đời mình ra đùa cợt. Mẹ muốn hỏi con, có phải con—”

“Mẹ.” Trì Kính không biết mình đang lừa mẹ hay chỉ là đang tự dối lòng, “Với con, kết hôn không phải chuyện quá to tát. Con hiểu mẹ định nói gì, có những điều trước đây con cũng đã chia sẻ với mẹ. Nếu con thật sự chỉ vì bà ngoại mà kết hôn, con hoàn toàn có thể tìm đại một người, chẳng cần phải liên lụy đến Văn Gia.”

Đã đi đến bước này rồi, chỉ cần kết quả khiến mọi người hài lòng là được.

Kết cục này, Trì Kính có thể chịu trách nhiệm. Hiện tại, anh chỉ muốn mọi việc được thu xếp một cách trọn vẹn nhất.

Anh chỉ mong tất cả mọi người đều tốt đẹp.

Mẹ Trì nói: “Mẹ chỉ sợ con đang làm bừa thôi.”

Trì Kính mỉm cười: “Con chưa bao giờ làm bừa cả.”

“Vậy thì tốt.”

Vài ngày sau, vào một dịp cuối tuần, hai bên gia đình chính thức gặp nhau dùng bữa, bàn bạc kỹ lưỡng chuyện hôn nhân của hai đứa trẻ. Lần này, mọi người đều có mặt đầy đủ, mẹ của Dư Văn Gia và cả Trì Minh cũng tham dự.

Bề ngoài thì Trì Kính và Dư Văn Gia kết hôn là để chiều lòng người lớn, vì vậy đám cưới là điều không thể tránh khỏi.

Không làm thì chẳng biết nói sao cho xuôi.

Trì Minh đã biết chuyện này từ trước, cũng hiểu rõ ngọn ngành, chỉ không ngờ chưa đến hai tháng mà hai người họ đã tiến xa đến mức này. Y đã tê dại cả người, nhìn anh trai mình và Dư Văn Gia điềm nhiên ngồi đó nghe người lớn bàn chuyện cưới xin, trong lòng chỉ có một cảm nhận: Hai tên điên, nhưng cực kỳ tỉnh táo.

Trì Minh muốn ra ngoài yên tĩnh một chút, bèn rút điếu thuốc ra hút, hút xong còn nhéo má mình một cái.

Đau thật, không phải đang mơ.

Dư Văn Gia đẩy cửa bước ra, hai người chạm mắt nhau.

Trì Minh nheo mắt, nhả một hơi khói: “Hai người đúng là âm thầm làm chuyện lớn ghê đó, tiến sĩ Dư.”

Dư Văn Gia thấy Trì Minh phản ứng bình thản như vậy, đoán chắc Trì Kính đã nói thật với yrồi.

“Anh ấy nói hết với cậu rồi à?”

“Nói rồi.” Trì Minh cắn điếu thuốc, trong lòng đầy thắc mắc nhưng chẳng buồn truy cứu, “Hai người điên thật.”

“Cũng đâu có phạm pháp.” Dư Văn Gia vừa nói vừa đi về hướng nhà vệ sinh.

Trì Minh rít thêm một hơi, cười cợt: “Có khi tôi còn phải làm phù rể cho hai người nữa chứ.”

Dư Văn Gia ngoảnh đầu lại: “Chuyện đó có thể hỏi anh Kính.”

“Cậu tưởng tôi nói thật à.”

Khóe miệng Dư Văn Gia khẽ cong lên, rồi quay lưng bỏ đi.

Trong bữa ăn, Trì Kính đề xuất tổ chức đám cưới đơn giản, không cần rình rang.

“Con với Văn Gia đã bàn rồi, làm một nghi lễ đơn giản là được.”

Các bậc cha mẹ cũng không có ý kiến gì. Vốn dĩ hai chàng trai cưới nhau cũng không giống như quy trình cưới hỏi thông thường, không cần sính lễ hay hồi môn, nhà xe gì đó cũng không phải tranh cãi, đơn giản là được rồi.

Tổ chức một đám cưới đơn giản đối với Trì Kính không phải vấn đề tiền bạc, nhưng cưới xin là chuyện của hai nhà, bố mẹ Dư tất nhiên không thể để nhà họ Trì gánh hết.

Sau khi bàn bạc, hai bên quyết định chia đôi chi phí tổ chức lễ cưới.

Về ngày cưới, bà ngoại chọn ra vài ngày đẹp, Dư Văn Gia chọn ngày gần nhất trong số đó - tháng 12, cách đó chỉ hai mươi ngày.

“Vậy là hơi gấp quá rồi đấy.” Trì Minh cười khẩy, “Sao không cưới luôn ngày mai đi?”

Dư Văn Gia đúng là muốn cưới ngay ngày mai thật.

Bà ngoại đứng về phía Dư Văn Gia: “Bà thấy ngày này là đẹp nhất, để lâu nữa thì phải đợi sang năm, lúc đó lại phải chờ qua Tết.”

Dư Văn Gia liếc nhìn Trì Kính.

Trì Kính không phải kiểu người bận tâm chuyện nhỏ như vậy, anh gật đầu: “Vậy thì chọn ngày này đi.”

“Thế còn nhà ở?” Ông ngoại hỏi, “Hai đứa cưới xong định sống ở đâu?”

“Văn Gia chẳng phải ở ký túc sao.” Trì Minh vô tư buột miệng, “Hai người cưới rồi có cần phải ở cùng nhau đâu?”

Mẹ Trì đập vào tay Trì Minh một cái: “Thằng bé ở ký túc chứ có phải ngồi tù đâu, không được về nhà à?”

Cả bàn ăn bật cười.

Mẹ Dư mỉm cười nói: “Dưới tên Văn Gia cũng có một căn nhà, chỉ là chưa hoàn thiện nội thất. Tháng 12 cưới... bây giờ mà bắt đầu sửa thì e là không kịp.”

Dư Văn Gia quay sang nhìn mẹ, cậu là nghiên cứu sinh, mỗi tháng chỉ sống bằng khoản trợ cấp ít ỏi, tiền mua nhà dĩ nhiên là không có. Số tiền tiết kiệm đáng thương ấy đến tiền đặt cọc cũng chẳng đủ.

“Nhìn mẹ làm gì.” Mẹ Dư cười, “Căn nhà đó vốn là mẹ với ba con mua cho để làm của hồi môn, cũng được vài năm rồi.”

“Không cần phải sửa nhà mới đâu, chỗ Tiểu Kính ở là đủ rồi, nhà rộng mà.” Bà ngoại nói.

“Vậy thì tùy tụi con tự bàn bạc nhé.” Mẹ Dư nói.

Trì Kính quay sang hỏi Dư Văn Gia: “Em muốn ở đâu?”

“Ở với anh.” Dư Văn Gia đáp.

Trì Kính khẽ mím môi, nâng ly trà bên cạnh lên uống một ngụm, “Vậy thì ở với anh.”

Bà ngoại hỏi Trì Kính: “Vậy hai đứa định khi nào đi đăng ký kết hôn?”

Ông nội chen vào một câu: “Đừng nói là đăng ký rồi đấy nhé.” Nói rồi còn liếc xéo Dư Văn Gia một cái.

Trì Kính bật cười: “Chưa đâu ạ.”

“Vậy phải chọn một ngày đẹp.” Bà ngoại nói.

Trì Kính chỉ “dạ” một tiếng cho có lệ.

---

Trên đường đưa Dư Văn Gia trở lại trường, Trì Kính nghe cậu hỏi: “Khi nào thì mình đi đăng ký?”

“Em quên mất đây là hôn nhân hình thức rồi à?” Trì Kính vừa lái xe, vừa nói.

“Hôn nhân hình thức thì vẫn có thể đăng ký mà.”

“Trường hợp của tụi mình không cần thiết.”

“Vậy nếu người lớn hỏi thì trả lời sao? Sớm muộn gì họ cũng sẽ phát hiện.”

“Đến lúc đó nói cho khéo là được.”

Kết hôn và đăng ký kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu thật sự đăng ký, thì trên pháp lý, Dư Văn Gia sẽ trở thành người đã có gia đình. Lỡ sau này cậu gặp được người thật sự muốn gắn bó cả đời, muốn kết thúc với Trì Kính thì phải ly hôn, từ người đã kết hôn thành người từng ly hôn. Mà nếu muốn cưới người khác, lúc đó sẽ là một cuộc hôn nhân thứ hai thật sự.

Việc đồng ý kết hôn hình thức với Dư Văn Gia đã là điều quá lố với Trì Kính rồi, đó là việc mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ làm. Không đăng ký kết hôn là ranh giới cuối cùng của anh.

“Anh định sau này sẽ đăng ký với người khác sao?” Dư Văn Gia quay đầu nhìn ra cửa sổ, nét mặt bình thản. “Anh vốn đã không định kết hôn, vậy thì đăng ký với em cũng đâu ảnh hưởng gì?”

“Không ảnh hưởng tới anh, nhưng sẽ ảnh hưởng tới em.”

Dư Văn Gia hơi nhíu mày: “Em đã nói rồi, em sẽ không kết hôn. Vậy ảnh hưởng gì chứ?”

“Anh cũng đã nói, suy nghĩ sau này của em sẽ thay đổi.” Giọng Trì Kính trầm xuống. “Sao em cứ phải bướng bỉnh như vậy?”

Dư Văn Gia biết, nếu cậu cứ cố chấp nữa, có lẽ sẽ đánh mất tất cả… đánh mất Trì Kính.

Cậu từng tự nhủ với bản thân rằng không được trở thành gánh nặng của Trì Kính, nhưng thực ra chưa bao giờ làm được, ngay từ khoảnh khắc mất kiểm soát vào ngày sinh nhật của Trì Kính, cậu đã bắt đầu tạo áp lực cho anh, chỉ để thỏa mãn lòng ích kỷ của mình.

Sự tham luyến vốn dĩ đã là một điều ích kỷ, và nó rất xấu xí.

Một người sắp kiệt sức giữa vùng đất khô cằn nếu may mắn li.ếm được một giọt nước, chưa chắc đã được cứu sống. Ngược lại, người đó có thể rơi vào vực sâu mất kiểm soát vì lòng tham không đáy.

Dư Văn Gia nhắm mắt lại, giọng không còn cứng rắn như trước: “Em không cứng đầu nữa.”

Trì Kính quay sang nhìn cậu một cái, đôi mày đang nhíu lại cũng dần giãn ra: “Còn bảo không cứng đầu? Ai mà bướng bằng em.”

Dư Văn Gia không đáp.

“Không cãi anh nữa hả?”

“Cãi cũng chẳng có kết quả gì.” Dư Văn Gia nói, “Anh sẽ giận.”

Trì Kính nhướn mày, bật cười: “Còn biết sợ anh giận nữa đấy.”

“Sợ chứ.”

“Vậy thì ngoan một chút.”

“Ừ, em sẽ ngoan.”

Đến ngã tư đèn đỏ, xe dừng lại, hai người quay sang nhìn nhau. Dư Văn Gia hơi cúi đầu, nghiêng người lại gần một chút - đây là cử chỉ làm lành, cũng là biểu hiện của sự ngoan ngoãn. Trì Kính rất dễ xiêu lòng vì mấy điều thế này, anh bật cười, xoa đầu cậu:
“Giờ thì ngoan rồi.”

“Cưới xong chúng ta sẽ ở cùng nhau đúng không?” Dư Văn Gia hỏi.

“Ban nãy chẳng phải em bảo sẽ theo anh à? Anh hiểu sai sao, không phải ý em là sống chung à?”

Dư Văn Gia chỉ muốn xác nhận lại: “Ý em là, anh thật sự chấp nhận việc chúng ta sống chung?”

“Không chấp nhận thì vở diễn này sập luôn chứ còn gì. Mà dù bây giờ chưa sống chung cũng không sao, em còn đang đi học, có thể ở ký túc xá.”

“Cuối tuần thì sao?”

“Chẳng lẽ trường em cuối tuần không cho ở?”

“Ý anh là em phải ở trong ký túc cả đời?” Giọng Dư Văn Gia bình thản, “Có ai kết hôn mà như vậy không?”

“Em nói vậy… đúng là buồn cười thật.” Trì Kính bật cười, “Mật khẩu cửa anh cũng cho em rồi, anh còn cấm được em đến ở chắc?”

Xe dừng lại trước cổng trường, chậm rãi phanh lại.

Trước khi xuống xe, Dư Văn Gia nói một câu: “Anh cũng không cấm được.”

Trì Kính quay đầu nhìn cậu.

Dư Văn Gia đứng ngoài xe, tay còn tựa vào cửa, nói tiếp: “Đến lúc bố mẹ phát hiện ra, trong mắt họ tụi mình chẳng khác gì vợ chồng trên danh nghĩa.”

Bình Luận (0)
Comment