Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 30

Dư Văn Gia sắp kết hôn, chuyện này là do mẹ Dư nói cho anh họ biết.

Hôm đó, Dư Văn Gia bị anh họ gọi đến nhà ăn cơm.

“Hôm nay không tăng ca à? Hiếm thấy ghê.” Dư Văn Gia vừa vào cửa vừa thay dép.

Anh họ của cậu cũng là bác sĩ, nhưng làm ở bệnh viện khác, là trưởng khoa ngoại thần kinh. Bình thường bận đến mức chẳng thấy mặt đâu, Dư Văn Gia cũng gần một tháng rồi không gặp anh.

“Hiếm có dịp đấy.” Khâu Mộng Trường mặc một chiếc tạp dề có in hình hoạt hình, nhướn mày nhìn cậu, “Lâu không gặp, anh có cảm giác mình bỏ lỡ nhiều chuyện lắm đúng không?”

“Cho nên hôm nay mới đặc biệt gọi em đến nhà ăn cơm à?” Dư Văn Gia bật cười.

Khâu Mộng Trường quay người vào bếp: “Em định đến ngày cưới mới báo cho anh biết à?”

“Anh bận mà, em cũng chẳng biết nói lúc nào mới tiện.”

“Thôi đi, gọi một cuộc điện thoại thì mất bao nhiêu thời gian chứ.”

Dư Văn Gia đi đến cửa bếp, hỏi anh: “Lương tổng đâu rồi?”

“Còn đang bận.”

“Không về ăn cơm à?”

“Về chứ.” Khâu Mộng Trường mở nắp nồi, nêm thêm gia vị vào nồi canh. “Em ấy bảo nửa tiếng nữa.”

“Mẹ em nói người em muốn cưới là Trì Kính à?” Khâu Mộng Trường hỏi tiếp.

“Ừ.”

Từ nhỏ Dư Văn Gia đã thân với anh họ, vì vậy Khâu Mộng Trường cũng từng gặp Trì Kính vài lần, hai người coi như có quen biết.

Nồi canh được ninh nhỏ lửa trên bếp, Khâu Mộng Trường quay người lại: “Anh nhớ trước giờ cậu ấy ở nước ngoài mà.”

“Về nước rồi.”

Khâu Mộng Trường khoanh tay, nhìn Dư Văn Gia: “Hai người yêu nhau lâu chưa? Vừa về nước là kết hôn luôn hả?”

Dư Văn Gia đáp theo công thức: “Hơn hai năm rồi.”

Khâu Mộng Trường nhìn chằm chằm cậu mấy giây, bất ngờ bật cười: “Từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy em nói dối. Mà đã nói là nói một cú to thật.”

Không phải vì Dư Văn Gia diễn dở, cũng không hẳn vì chuyện kết hôn này quá đột ngột, mà là vì Khâu Mộng Trường quá nhạy bén, lại quá hiểu Dư Văn Gia.

Tuy vậy, Khâu Mộng Trường cũng không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Chuyện kết hôn là ý của em à?”

“Ừ.”

Nửa tiếng sau, anh rể của Dư Văn Gia về đến nhà đúng giờ, ăn mặc chỉnh tề, vừa bước vào cửa đã được Khâu Mộng Trường – vẫn đang mặc tạp dề – ra đón, toát lên dáng vẻ một người chồng đảm đang.

“Hôm nay đúng giờ ghê ha.” Khâu Mộng Trường giúp y cởi cúc áo vest.

Lương Đồng hôn nhẹ lên môi anh, cười: “Còn anh thì đúng giờ được mấy lần?”

Khâu Mộng Trường chỉ cười, không đáp, chỉ lo cởi áo khoác cho y.

Lúc này Dư Văn Gia đang xới cơm trong phòng ăn, thấy anh rể thì gọi một tiếng: “Chào Lương tổng.”

Anh rể bước vào, nhướng mày trêu chọc: “Còn trẻ mà đã muốn dấn thân vào ‘nhà tù’ hôn nhân à?”

Lương Đồng không quen biết Trì Kính, cũng chưa từng gặp mặt, chỉ nghe Khâu Mộng Trường nhắc qua, biết sơ về mối quan hệ giữa Trì Kính và Dư Văn Gia. Còn chuyện sâu xa thế nào, y không rõ, cũng không muốn hỏi nhiều.

Dư Văn Gia đưa cho y một bát cơm, tiện thể buông lời khơi mào chút "mâu thuẫn" nho nhỏ: “Lương tổng nói câu đó với tư cách gì đây, chẳng lẽ là thấy cuộc hôn nhân với anh em giống như nhà tù sao?”

Khâu Mộng Trường đi tới, đáp lời luôn: “Thế à? Vậy ly hôn nhé?”

Lương Đồng quay đầu nhìn anh một cái.

Khâu Mộng Trường đưa tay khẽ nắm cằm Lương Đồng, nhẹ nhàng lay lay: “Hỏi em đó, phải vậy không?”

Hôn nhân đồng giới mới chỉ hợp pháp được vài năm. Hai người họ bên nhau hơn mười năm, kết hôn đã năm năm.

Lương Đồng cũng không phủ nhận câu nói ban nãy của mình: “Chỉ cần giữa hai người tồn tại quan hệ ràng buộc, thì mối quan hệ đó đã là một chiếc lồng. Có người không thích lồng giam, có người lại thích —”

Lương Đồng khẽ gạt tay Khâu Mộng Trường ra, tiếp lời: “Anh là người thuộc kiểu thứ hai.”

Lồng giam ư?

Dư Văn Gia nghĩ bụng, vậy chắc Trì Kính là kiểu thứ nhất.

---

Sáng chủ nhật, Trì Kính và Dư Văn Gia đi đặt may đồ cưới.

Cửa hàng mà Dư Văn Gia chọn là một tiệm cao cấp theo hình thức thành viên, khách đến đều phải xác nhận thân phận hội viên ở quầy lễ tân. Vừa bước vào, nhìn phong cách bài trí sang trọng của cửa hàng, Trì Kính đã biết việc đặt may ở đây chắc chắn không rẻ.

Bình thường Dư Văn Gia ăn mặc rất giản dị, hoặc là áo hoodie với quần jeans, hoặc là đồ thể thao, trông như một anh chàng đẹp trai mộc mạc. Trì Kính không khỏi thắc mắc sao cậu lại là thành viên của một nơi đắt đỏ thế này.

Dư Văn Gia đã đặt lịch từ trước, đến đúng giờ hẹn. Vừa vào cửa, một nhân viên nữ mặc vest đã bước nhanh tới: “Xin hỏi có phải anh Dư không ạ?”

Dư Văn Gia gật đầu.

Nhân viên không kiểm tra thẻ thành viên mà dẫn họ thẳng lên tầng hai.

Tầng một là khu vực đặt may trang phục cưới truyền thống dành cho nam nữ, có váy cưới và vest. Còn tầng hai, đập vào mắt chỉ toàn là những bộ vest, tất cả đều là lễ phục cưới. Dù về kiểu dáng hay màu sắc đều được thiết kế theo cặp, dành riêng cho các cặp đôi đồng tính.

Dù hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, nhưng hiện giờ kết hôn khác giới vẫn là xu hướng chính. Ở tầng một có vài cặp đôi nam nữ đang chọn đồ cưới, còn lên tầng hai thì gần như không có ai.

Lúc Trì Kính và Dư Văn Gia bước lên, phía dưới vẫn có vài người kín đáo liếc nhìn họ, chắc là thấy hai người đàn ông đến thử đồ cưới nên mới cảm thấy mới lạ.

“Sao em lại có thẻ hội viên ở đây vậy?” Trên đường đi lên lầu, Trì Kính hỏi Dư Văn Gia.

“Mượn của anh rể em đấy.”

“Anh rể à?” Trì Kính hơi ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại, “Bạn trai của anh họ em đúng không?”

“Không phải bạn trai, là chồng rồi.” Dư Văn Gia quay đầu nhìn anh một cái, “Hai người họ kết hôn rồi.”

“Anh rể...” Trì Kính không nhịn được bật cười, “Cách gọi đó nghe cứ là lạ. Bình thường em cũng gọi vậy à?”

“Bình thường em gọi là Lương tổng.”

Trì Kính từng gặp anh họ của Dư Văn Gia vài lần, cũng biết anh ấy có bạn trai, nhớ mang máng người đó là giám đốc một tập đoàn lớn.

Bảo sao Dư Văn Gia lại tìm được chỗ như thế này.

Cũng sành điệu thật.

Nhân viên cửa hàng mỉm cười hỏi: “Hai vị thích phong cách hay tông màu như thế nào? Màu sáng hay màu tối? Tôi có thể giúp hai vị chọn.”

Dư Văn Gia quay sang nhìn Trì Kính.

Trì Kính nói: “Thế nào cũng được. Chúng tôi tự xem trước nhé.”

“Dạ được.” Nhân viên gật đầu, “Nếu hai vị cần gì thì cứ gọi tôi nhé. Bên này chúng tôi có chuẩn bị trà và bánh ngọt, hai vị có thể dùng ở khu nghỉ ngơi nếu muốn.”

Có nhân viên mang trà và bánh đến khu nghỉ ngơi.

Tầng hai được bày trí tương tự tầng một, những bộ vest cũng được mặc lên ma-nơ-canh giống như váy cưới ở tầng dưới, nhìn một cái là thấy được toàn bộ thiết kế.

Mỗi bộ nhìn qua đều rất đẹp, phối màu trang nhã, phom dáng chuẩn chỉnh, chất liệu toát lên vẻ sang trọng.

Trì Kính nhìn đến hoa cả mắt, cảm thấy bộ nào cũng được. Ngược lại, Dư Văn Gia có mục tiêu rõ ràng, đi một vòng rồi chọn được một bộ, quay sang hỏi Trì Kính: “Bộ này được không?”

Trì Kính gật đầu: “Đẹp mà.”

Nhân viên lập tức bước tới: “Mình muốn thử bộ này đúng không ạ?”

“Ừ.”

“Vâng, phòng thử đồ ở bên kia, mời hai vị theo tôi.”

Phòng thử đồ được tách riêng. Trì Kính thay đồ xong thì ra trước.

Bộ lễ phục này là một bộ vest ba lớp gồm áo khoác, áo gile và áo sơ mi. Bình thường Dư Văn Gia chưa từng mặc mấy loại đồ nhiều lớp như vậy, chỉ buộc cái cà vạt thôi cũng thấy phiền phức.

Trì Kính đang cúi đầu chỉnh lại khuy tay áo thì nghe thấy tiếng rèm bị kéo mạnh phía sau lưng, Dư Văn Gia từ phòng thử đồ bước ra. Cà vạt chưa thắt xong, nơ cổ cũng lỏng và hơi lệch.

Dư Văn Gia liếc nhìn Trì Kính một cái, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới rồi nhanh chóng rời đi. Trì Kính bình thường hay mặc đồ công sở, dáng người thì khỏi phải nói - cao mét tám, eo thon, chân dài, dáng người thẳng tắp. Tuy cao nhưng khung xương lại nhỏ, là kiểu người cao gầy thanh thoát.

Dư Văn Gia cố tình lờ đi đôi chân dài thẳng tắp kia, quay sang nhìn mình trong gương.

Cậu thấy cái nơ cổ trong gương bị lệch, giơ tay chỉnh lại, nhưng càng chỉnh càng lệch. Bình thường cậu rất ít khi mặc vest, buộc cà vạt vốn đã không rành, huống hồ là kiểu cà vạt bị che một phần dưới áo gile, càng khó chỉnh hơn.

“Anh có cần tôi chỉnh giúp không ạ?” Nhân viên đứng cạnh lên tiếng hỏi.

Dư Văn Gia nói: “Không cần đâu.”

Dư Văn Gia loay hoay mãi không xong, kiên nhẫn dần cạn, lông mày hơi nhíu lại.

“Để anh giúp em.” Giọng của Trì Kính vang lên từ bên cạnh.

Dư Văn Gia khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh một cái rồi xoay người lại.

Trì Kính bước tới trước mặt cậu, đầu tiên là cởi áo gile ra, sau đó nới lỏng cà vạt rồi buộc lại từ đầu.

“Bảo sao mãi chưa ra ngoài, chắc đang vật lộn với cái cà vạt này hả.”

“Không chỉ cà vạt đâu, cái áo gile này em cũng phải đấu trí với nó một hồi.” Dư Văn Gia đáp.

Trì Kính bật cười, mắt cụp xuống, hàng mi hơi rung khi cười. Ánh đèn từ trần rọi xuống nhẹ nhàng phủ lên mi mắt, sống mũi của anh…

Trì Kính từ tốn siết chặt cà vạt, đẩy nhẹ lên cổ áo.

Ở không xa, một nhân viên đang đẩy giá treo đầy vest tiến lại, mải lo đẩy từ phía sau nên không để ý phía trước. Khi đi ngang sau lưng Trì Kính, giá treo lắc lư, suýt nữa thì va vào anh—

Dư Văn Gia theo phản xạ kéo eo Trì Kính về phía mình.

Giá treo suýt chút nữa va vào Trì Kính. Anh vẫn chưa kịp phản ứng, nét mặt hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Dư Văn Gia, bốn mắt chạm nhau. Tay anh vẫn còn đang đặt trên cà vạt của cậu.

Do khác biệt chiều cao, tư thế hiện tại trông như thể Dư Văn Gia đang ôm trọn Trì Kính vào lòng. Hai người gần sát nhau, tạo thành một khoảng thân mật đầy mơ hồ.

Từ nhỏ đến lớn, dù hai người thân thiết đến mấy thì cũng chưa bao giờ có khoảng cách gần gũi đến thế - mặt đối mặt, hơi thở hòa vào nhau, như thể đã bước vào thế giới riêng của đối phương vậy.

Thời gian trong Dư Văn Gia như chậm lại, nhưng thực tế tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc. Đến khi Dư Văn Gia buông tay, Trì Kính vẫn còn nét ngơ ngác trên mặt.

“Cái giá vest, vừa rồi suýt nữa va vào anh.” Dư Văn Gia giải thích.

Trì Kính cụp mắt “ừ” một tiếng, tiếp tục giúp cậu chỉnh lại cà vạt. Buộc xong, anh cài lại khuy áo gile cho cậu.

“Xong rồi.” Trì Kính nói.

Hai người đứng cạnh nhau trước gương lớn. Tuy kiểu dáng bộ vest có chút khác biệt, nhưng phong cách và màu sắc hài hòa như đồ đôi phiên bản vest cưới.

Nhân viên cửa hàng hiếm khi gặp được một cặp đôi đồng giới vừa cao ráo vừa đẹp trai thế này, tay đan vào nhau trước bụng, nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lấp lánh: “Hai vị thấy bộ này ưng ý chứ ạ?”

Dư Văn Gia hỏi Trì Kính: “Thấy sao?”

“Ổn lắm.”

“Vậy chốt bộ này nhé?”

“Ừ.”

Vest cần được may đo lại theo số đo riêng của cả hai. Phải đặt cọc toàn bộ, dù làm gấp thì cũng mất ít nhất mười lăm ngày. Mà giá thì không rẻ - hai bộ mười tám ngàn (~ 65 triệu), hình như đã là giá giảm dành cho hội viên… Nhưng không rõ là giảm bao nhiêu phần trăm.

Trì Kính còn nghi ngờ nếu tính theo giá gốc, có khi mười tám ngàn chưa chắc đã mua được một bộ.

Lúc thanh toán, Trì Kính lục ví định lấy thẻ ra quẹt, nhưng chưa kịp thì Dư Văn Gia đã đưa thẻ trước, đây là tài khoản tiết kiệm cố định của cậu, có khoảng 150 ngàn, từng gửi có kỳ hạn, giờ rút ra để dùng làm quỹ cưới. Khi học cao học, cậu có lương nhưng rất ít, khoản tiết kiệm này chủ yếu từ tiền thưởng đăng bài nghiên cứu, kinh phí dự án và một phần học bổng.

Ở trong nước, việc thanh toán giờ rất tiện, hầu như không ai còn dùng thẻ. Nhưng lúc trước Trì Kính ở nước ngoài, mua gì cũng dùng thẻ hoặc tiền mặt, giờ về nước rồi vẫn giữ thói quen mang theo ví.

Dư Văn Gia thì khác, bình thường ra ngoài chẳng bao giờ mang ví. Hôm nay mang thẻ theo là do chuẩn bị trước.

“Em đang làm gì vậy?” Trì Kính hỏi.

Dư Văn Gia quay lại, vẻ mặt hơi khó hiểu: “Hửm?”

“Mười tám ngàn chứ đâu phải một ngàn tám.”

“Em biết.”

“Em biết…” Trì Kính chẳng biết nói sao, bật cười, “Em có nhiều tiền vậy à, mua hai bộ đồ mà hết mười tám ngàn.”

“Tiền mua bộ này thì vẫn lo được.”

Dư Văn Gia đã tìm hiểu kỹ rồi. Bình thường thuê lễ phục cưới cũng đã mấy ngàn, nên mua hẳn hai bộ vest may đo với giá này là trong khả năng chấp nhận của cậu.

Hơn nữa, đây là đồ cưới của cậu và Trì Kính, mang ý nghĩa đặc biệt, không thể tiết kiệm được.

Trì Kính lấy thẻ trong ví ra đưa cho nhân viên, ra hiệu đổi lại thẻ của Dư Văn Gia.

Dư Văn Gia vẫn chưa đi làm chính thức, làm gì có nhiều tiền tiết kiệm, Trì Kính không thể để cậu trả khoản này được.

Nhân viên đưa thẻ lại, Trì Kính nhận lấy rồi trả lại cho Dư Văn Gia, nói: “Để anh trả.”

Dư Văn Gia hơi nhíu mày: “Không cần đâu. Em có tiền.”

Không hiểu vì sao, dường như là bản năng, Trì Kính luôn biết cách nói sao để cậu nghe lời: “Tiền này giữ lại, làm quỹ chung sau cưới của chúng ta.”

Dư Văn Gia lập tức không tranh cãi nữa, gật đầu: “Được.”

Nói xong liền nhét thẻ vào ví của Trì Kính, coi như nộp luôn khoản tiết kiệm: “Sau này thẻ để anh giữ.”

Bình Luận (0)
Comment