Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 33

Có được không?

Trì Kính cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, vẫn còn ngẩn ngơ.

Cứ như thời gian và nhịp tim cùng lúc ngừng lại.

Tài xế là một dì trung niên, bà nhìn vào gương chiếu hậu, cười tươi như hoa: “Chàng trai trẻ, xe tôi chạy được chưa đây?”

Trì Kính hoàn hồn lại: “Vâng, được rồi.”

Trần Dật liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Trì Kính, ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh. Chuyện liên quan đến đời tư của cấp trên, cậu chọn cách giả mù cho lành.

Trì Kính lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Dư Văn Gia: “Nhẫn mua từ khi nào vậy?”

Mãi hơn mười phút sau Dư Văn Gia mới trả lời: “Mua lâu rồi, mấy hôm trước vừa lấy về.”

Nghĩ đến lần đi mua lễ phục, Trì Kính bỗng lo cặp nhẫn này lại là món gì đó xa xỉ do Dư Văn Gia vung tay mua về. Anh gõ vào khung chat mấy chữ: “Tốn bao nhiêu tiền?”

Nhưng nghĩ một lúc, lại xoá đi.

Nhẫn đã đeo lên tay rồi, giờ hỏi cũng chẳng để làm gì.

Trì Kính: “Sao em biết anh đeo size nào?”

Dư Văn Gia: “Hôm trước đến nhà anh viết thiệp mời, đo hôm đó.”

Trì Kính nhớ lại, hôm ấy lúc sau anh ngủ quên, chắc là Dư Văn Gia tranh thủ đo lúc anh đang ngủ.

Hôm đó chắc cũng là Dư Văn Gia bế anh vào phòng ngủ.

Từ phòng khách đến phòng ngủ cách một đoạn, anh không tưởng tượng nổi Dư Văn Gia khoẻ đến mức nào, cũng không biết hôm đó mình ngủ say đến đâu.

Trì Kính: “Sao không gọi anh dậy?”

Dư Văn Gia: “Bế lên rồi anh còn không tỉnh, gọi gì nữa.”

Trì Kính nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, tắt điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Điện thoại rung lên, anh hơi chần chừ, sau đó cúi xuống nhìn.

Dư Văn Gia: “Ngày nào về báo em biết trước, em ra sân bay đón anh.”

Sân bay cách trường Dư Văn Gia khá xa, Trì Kính nhắn lại: “Không cần đâu, đến lúc đó anh tự bắt xe về là được.”

Dư Văn Gia: “Em sẽ đến đón.”

Những lúc Dư Văn Gia cứng đầu mấy chuyện lặt vặt, Trì Kính thường không cãi lại, cứ thuận theo ý cậu là được.

Anh trả lời: “Được.”

Bốn ngày trước lễ cưới chính thức, cũng là ngày Trì Kính đi công tác về, anh và Dư Văn Gia tranh thủ ghé qua địa điểm tổ chức hôn lễ để tập dợt trước. Người phụ trách nghi lễ yêu cầu hai người làm quen trước với quy trình buổi lễ và diễn tập sơ qua tại chỗ.

Thật ra cũng chẳng có nhiều bước, chỉ là bước vào lễ đường, tuyên thệ và trao nhẫn cưới. Vốn dĩ lễ cưới kiểu phương Tây đã đơn giản, mà đám cưới này của họ lại càng giản lược hết mức, những gì có thể bỏ là bỏ, đến cả phần lời thề cũng được cắt gọn.

Người phụ trách hỏi: “Về phần người chủ hôn, hai vị muốn chúng tôi sắp xếp một mục sư chuyên nghiệp hay mời người thân bạn bè?”

Hôm nay cả hai bên gia đình đều đi cùng. Vừa nghe xong, ông cụ trong nhà tỏ ra không vui: “Mục sư? Là cái ông nói tiếng nước ngoài ấy hả?”

Người phụ trách cười, nhẹ nhàng gật đầu.

“Bọn trẻ nhà tôi có theo đạo đâu, mời mục sư làm gì.” Ông cụ nói, “Đổi đi, dùng người thân là được.”

Mẹ Dư cười cười: “Ba à, ba định kiến quá rồi. Mời mục sư làm chủ hôn không có nghĩa là phải theo đạo.”

Ông cụ lắc đầu: “Thế cũng không cần.”

“Hay mình nghe ý kiến tụi nhỏ đi?” Một người đề xuất.

Nghe vậy, ông cụ quay sang nhìn Trì Kính và Dư Văn Gia: “Thế các con nghĩ sao?”

Trì Kính nhìn Dư Văn Gia một cái, Dư Văn Gia đáp: “Con nghe theo anh ấy.”

Trì Kính lập tức quay sang mỉm cười với ông cụ: “Tụi con đồng ý với ông nội.”

Ông cụ lập tức phấn khởi: “Đấy, tôi nói rồi mà, người nhà là được rồi. Mời người nước ngoài làm gì, nói gì cũng chẳng hiểu.”

Mẹ Trì nhắc: “Vậy thì mấy đứa phải chốt người luôn đi.”

Trì Kính nói: “Để Trì Minh làm chủ hôn đi.”

Trì Minh đang bấm điện thoại trả lời tin nhắn, nghe vậy liền ngẩng lên: “Em á??”

Ít ra Trì Minh là người biết chuyện cuộc hôn nhân này chỉ là giả. Nhờ cậu làm chủ hôn thì Trì Kính sẽ thấy thoải mái hơn nhiều. Dĩ nhiên, anh cũng có thể nhờ Đinh Minh, nhưng người "xài được" đang ở ngay trước mặt thì tội gì bỏ qua.

“Em trai làm chủ hôn cho anh trai á? Chưa từng nghe thấy đấy.”

“Em là em trai anh, lại còn là bạn học của Văn Gia, đều có liên quan đến bọn anh. Làm người chủ hôn thì quá hợp rồi còn gì.” Trì Kính đưa ra lý do nghe rất hợp tình hợp lý, phần này chủ yếu là nói cho phụ huynh nghe, để khỏi bị phản đối.

Trì Minh lườm nhẹ: “Em thấy anh là lười đi tìm người nên lôi em ra làm lính thế mạng thì có.”

Không ai hiểu anh trai bằng em trai, Trì Kính nhướng mày: “Em không vui à?”

Thật ra Trì Minh không phải không vui, chỉ là theo khách quan cảm thấy mình không phù hợp.

“Dịp lãng mạn như vậy, anh thật sự muốn để cái miệng toàn độc của em đứng ra chủ hôn à?”

Mấy vị phụ huynh bị câu nói đó chọc cười, nhưng với đề xuất của Trì Kính thì mọi người lại chẳng có ý kiến gì.

“Chủ hôn chủ hôn.” Trì Minh khoanh tay ra điều kiện với Trì Kính: “Nhưng anh phải chuẩn bị bài phát biểu sẵn cho em, ngắn gọn thôi, đừng có ướt át quá, cũng đừng dài dòng, tốt nhất hai ba câu là xong.”

Mẹ Trì bật cười, vỗ nhẹ cánh tay con trai: “Làm có chút chuyện mà như bị đòi mạng vậy.”

“Thì hôm đó con còn phải đưa nhẫn nữa mà.” Trì Minh nói.

“Thế làm luôn cả hai đi, tiện thể ấy mà.” Mẹ Trì hào hứng nói, “Đỡ phiền.”

Trì Minh ngơ ngác: “…Mẹ, mẹ nghĩ ‘đỡ phiền’ là như thế này hả?”

Mẹ Trì cười ha ha, vỗ vào lưng con trai rồi nói: “Thôi được rồi, đến lúc đó mẹ hỏi chú con một tiếng, để bé Nam Nam đưa nhẫn cũng được.”

Trì Minh lẩm bẩm: “Cũng may là không có phù rể, chứ không việc của phù rể chắc cũng đến tay con.”

Y đồng ý nhận việc, sau đó người phụ trách bắt đầu giới thiệu lại toàn bộ quy trình buổi lễ, còn đưa cho Trì Minh một vài mẫu phát biểu của chủ hôn. Mấy bài phát biểu kiểu phương Tây thì na ná nhau, Trì Kính nhìn qua một lượt rồi nói: “Có thể chỉnh sửa lại chút.”

“Vậy anh sửa đi,” Trì Minh nói, “sửa xong gửi bản cuối cho em.”

Trì Kính gật đầu đồng ý.

Lễ cưới của Trì Kính có thể nói là rất nhẹ nhàng, thoải mái.

Ngày cưới đúng vào thứ bảy, anh và Dư Văn Gia thậm chí còn không xin nghỉ kết hôn. Lễ lại tổ chức vào buổi chiều nên thời gian chuẩn bị vô cùng dư dả.

Đến mức trước ngày cưới, Dư Văn Gia vẫn còn tăng ca ở bệnh viện, mãi đến mười giờ rưỡi tối mới xong việc. Xong ca, cậu về lại ký túc xá trường rồi sáng sớm hôm sau lúc tám giờ đã có mặt ở nhà Trì Kính.

Dư Văn Gia gõ cửa mấy lần, bên trong không ai trả lời, thế là cậu tự nhập mật mã vào nhà.

Đây là lần đầu tiên Dư Văn Gia đến nhà Trì Kính vào buổi sáng, nên cậu không biết vào ngày nghỉ Trì Kính thường dậy rất muộn. Bên khu nhà đó, thợ trang điểm đã hẹn mười giờ sẽ đến, nên Trì Kính chỉ đặt báo thức lúc tám rưỡi. Khi Dư Văn Gia đang làm bữa sáng trong bếp thì đúng tám rưỡi, chuông báo thức trong phòng vang lên, tiếng khá gấp gáp. Ba giây sau, nó im bặt. Năm phút sau, nó lại vang lên lần nữa, rồi lại bị tắt chỉ sau ba giây.

Bình thường Trì Kính là người rất kỷ luật, nhưng cứ đến ngày nghỉ là khó mà rời giường.

Mãi đến tám giờ bốn mươi lăm, anh mới ngồi dậy được. Sau khi rửa mặt xong, anh ra phòng khách thì thấy Dư Văn Gia đang ngồi trên sofa đọc sách.

Cả hai người đều cực kỳ thong thả, trông hôm nay có vẻ chẳng hề có chuyện gì đặc biệt, chứ đừng nói là kết hôn.

Dư Văn Gia ngẩng đầu nhìn anh. Trì Kính vừa rửa mặt xong, tóc mái còn vương nước, hơi ướt. Anh mới tỉnh ngủ nên mặt vẫn còn chút ngơ ngác.

“Anh Kính.” Dư Văn Gia gọi.

Trì Kính quay lại nhìn cậu: “Ừ?”

“Anh quên hôm nay là ngày cưới của tụi mình rồi hả?”

Trì Kính ngớ ra một chút rồi bật cười: “Nếu thật sự quên, chắc anh ngủ đến tận trưa mới dậy.”

“Ngủ kỹ thế.”

“Ừ đó.” Trì Kính gật đầu, “Anh là yêu quái mê ngủ mà.”

Dư Văn Gia cúi đầu cười khẽ, “Bữa sáng em để trong lò vi sóng.”

“Em ăn chưa?”

“Rồi.”

“Vậy em đi thay đồ trước đi, đồ để trong phòng ngủ đó.”

“Ừm.”

Trong lúc Trì Kính ăn sáng, Dư Văn Gia vào phòng ngủ thay bộ vest đã đặt may từ trước. Lúc thắt cà vạt, tay cậu vẫn còn hơi vụng. Cậu soi gương trong nhà tắm, lần này thắt cũng coi như tạm ổn.

Nhưng chắc chắn là không thể thắt đẹp bằng anh Kính rồi.

Dư Văn Gia tùy tiện kéo nhẹ chiếc cà vạt, rồi lại nới lỏng nó ra. Sau đó, cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi về phía phòng ăn. Trì Kính đang rửa bát trong bếp, nghe thấy tiếng Dư Văn Gia từ phía sau: “Anh Kính.”

Trì Kính quay đầu lại, hơi ngạc nhiên. Dư Văn Gia không mặc áo khoác, chỉ mặc sơ mi cùng áo ghi-lê ôm sát người. Bộ đồ này được may đo riêng, khi mặc lên trông còn đẹp hơn cả bộ mẫu lần trước.

Trì Kính tiện tay tắt vòi nước, hỏi: “Sao thế?”

“Cà vạt,” Dư Văn Gia nói, “em thắt không được.”

“Lại cần anh giúp nữa hả?” Trì Kính bật cười.

“Ừm.” Dư Văn Gia gật đầu.

Trì Kính đặt bát đã rửa xong lên giá để ráo, rồi bóp một ít nước rửa tay ra rửa lại tay, lau khô xong liền bước đến giúp Dư Văn Gia thắt cà vạt.

Trên tay Trì Kính vẫn còn vương mùi dịu nhẹ của nước rửa tay, Dư Văn Gia cúi đầu là có thể ngửi thấy ngay. Vừa rồi Trì Kính dùng nước ấm, đầu ngón tay lúc này vẫn còn hơi ửng hồng.

Đúng 10 giờ, chuyên viên trang điểm và nhiếp ảnh gia đến đúng hẹn, giúp họ trang điểm, làm tóc và chụp hình. Hôm nay là một ca làm nhẹ nhàng hiếm hoi của chuyên viên trang điểm - hai anh chàng vốn đã đẹp sẵn, chỉ cần đánh lớp nền mỏng nhẹ là đủ.

Thật ra ban đầu cả Trì Kính và Dư Văn Gia đều không định trang điểm, không quen với việc bôi gì lên mặt. Nhưng chuyên viên trang điểm bảo là để khuôn mặt tươi tắn hơn, lên ảnh cũng đẹp hơn, thế là cả hai đều đồng ý để họ tự xử lý.

Trang điểm xong, nhiếp ảnh gia gọi Dư Văn Gia và Trì Kính ra ban công để chụp hình. Đối phương hướng dẫn họ tạo một vài dáng, ban đầu vẫn trong phạm vi chấp nhận được, gần gũi nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định. Nhưng chụp được vài kiểu thì những tư thế sau bắt đầu vượt ngoài ranh giới kiểm soát.

Vừa mới rút tay khỏi eo Trì Kính, Dư Văn Gia đã nghe nhiếp ảnh gia ra chỉ đạo tiếp theo: hai người nhắm mắt, mặt đối mặt, môi chạm vào sống mũi, tôi muốn chụp một bức cận mặt ngược sáng.

Mẫu ảnh đẹp quá, nhiếp ảnh gia chụp đến nghiện, buổi chụp ảnh đơn giản cho lễ cưới bỗng biến thành buổi chụp ảnh cưới thực thụ.

Chiều cao giữa Dư Văn Gia và Trì Kính lại rất phù hợp với động tác này, chỉ cần đứng gần là mặt đã gần sát nhau rồi.

“Đổi kiểu khác đi.” Trì Kính lên tiếng.

“Ò… không thích phong cách này à?” Nhiếp ảnh gia hỏi.

“Chỉ cần đơn giản thôi là được.”

“Vậy cũng được, mình đổi chỗ chụp kiểu tiếp theo nhé.”

Trong lúc đang chụp ảnh, khách khứa trong nhà cũng bắt đầu đến dần. Hai bên gia đình cũng có mặt, căn nhà bỗng chốc trở nên rộn ràng náo nhiệt. Lễ cưới diễn ra vào buổi chiều, tiệc cưới tổ chức vào buổi tối, theo hình thức buffet. Trưa hôm đó, Trì Kính đặt một nhà hàng, hai bên gia đình ngồi lại ăn uống đơn giản, rồi cùng nhau đến địa điểm tổ chức.

Địa điểm tổ chức lễ cưới là một khu vườn trong biệt thự, mang chủ đề khu rừng.

Lần trước Trì Kính đến đây, nơi này vẫn chưa được trang trí xong, hôm nay mới thấy được thành quả cuối cùng. Trước kia chỉ có rặng thông và tùng tươi tốt, sân khấu và dãy ghế bên dưới được bao phủ bởi bóng cây lốm đốm. Hôm nay, hai bên lối đi đặt đầy hoa tươi tông màu xanh lam, trên cành cây cũng treo những dây hoa cùng tông, rủ xuống theo sắc độ chuyển dần, trông như những chùm tử đằng nhuộm màu.

Dư Văn Gia và Trì Kính dặm lại lớp trang điểm, sau đó được nhiếp ảnh gia dẫn vào trong biệt thự chụp thêm vài bộ ảnh. Sau đó hai người ngồi nghỉ trong phòng chờ của biệt thự, mẹ Trì vào hỏi họ lấy nhẫn cưới. Hôm nay nhiệm vụ trao nhẫn được giao cho cô bé Nam Nam, là con gái nhỏ của chú út nhà Trì Kính. Cô bé mặc một chiếc váy công chúa trắng, vừa nãy còn chụp ảnh chung với Dư Văn Gia và Trì Kính, rất lanh lợi và đáng yêu.

Bốn giờ chiều, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Trong tiếng đàn piano vang lên tại hiện trường, Trì Kính và Dư Văn Gia nắm tay nhau, cùng bước chậm rãi về phía sân khấu.

Quy trình này họ đã luyện tập trước đó, chỉ khác là hôm nay phía dưới có khán giả thật.

Có lẽ vì khung cảnh nơi tổ chức cưới quá đỗi mộng mơ, khiến Trì Kính nhất thời không phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo. Mọi thứ xung quanh như mờ ảo, đầu óc trống rỗng, chẳng cảm nhận được gì ngoại trừ hơi ấm đang truyền đến từ lòng bàn tay.

Dư Văn Gia nắm tay anh, từng bước bước về phía trước như đang nhắc anh rằng: tất cả đều là thật.

“Anh Trì Kính, anh có đồng ý trở thành bạn đời trọn đời của anh Dư Văn Gia, dù là khi bệnh tật hay khỏe mạnh, khi nghèo khó hay giàu sang, vẫn luôn tôn trọng, bao dung và yêu thương anh ấy cho đến tận cùng thời gian không?”

Trì Kính mím môi, cổ họng hơi khô, anh ngừng lại hai giây rồi mới đáp: “Tôi đồng ý.”

“Anh Dư Văn Gia, anh có đồng ý trở thành bạn đời trọn đời của anh Trì Kính, dù là khi bệnh tật hay khỏe mạnh, khi nghèo khó hay giàu sang, vẫn luôn tôn trọng, bao dung và yêu thương anh ấy cho đến tận cùng thời gian không?”

Dư Văn Gia nhìn thẳng vào mắt Trì Kính, nhẹ nhàng nói: “Tôi đồng ý.”

“Mời hai anh trao nhẫn cho nhau.”

“Bây giờ—” Trì Minh cúi đầu liếc qua tấm thiệp trong tay, nội dung bên trong là bản Trì Kính đã chỉnh sửa, đổi phần hôn nhau thành ôm nhau. Trì Minh dừng lại hai giây, cất thiệp đi, nhìn hai người trước mặt rồi nói: “Bây giờ, chú rể có thể hôn chú rể.”

Trì Kính quay sang nhìn y một cái, Trì Minh bắt gặp ánh mắt đó, không chút biểu cảm mà khẽ nhướng mày.

Bên dưới vang lên tràng pháo tay rộn rã. Trì Kính quay lại nhìn Dư Văn Gia, hai người nhìn nhau vài giây, Dư Văn Gia khẽ hỏi: “Được không?”

Trì Kính hơi khựng lại, cúi mắt xuống, trong đầu nghĩ: phải trả lời thế nào đây?

Tiếng vỗ tay vẫn vang lên không ngừng, bên dưới là biết bao ánh mắt đang hướng về phía họ, Trì Kính biết mình không có nhiều thời gian để suy nghĩ.

“Em sẽ không chạm vào môi anh.”

Giọng nói của Dư Văn Gia vang lên bên tai, Trì Kính ngẩng mắt nhìn cậu.

Vừa dứt lời, Dư Văn Gia liền đưa tay giữ lấy cổ anh.

Người trước mặt bỗng tiến lại gần, Trì Kính giật mình, đầu óc trống rỗng, quên luôn cả việc né tránh.

Một cảm giác ấm áp chạm nhẹ vào khóe môi, nhưng đó không phải là đôi môi của Dư Văn Gia, vì cậu đã dùng ngón tay cái đặt bên môi Trì Kính, khẽ chạm môi mình vào ngón tay ấy.

Bình Luận (0)
Comment