Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 36

Nhắc chồng, chồng tới liền

Hôm diễn ra lễ kỷ niệm thành lập trường, công việc của Trì Kính không có gì sắp xếp. Trì Minh và Đinh Minh cũng về lại Nhất Trung để tham dự lễ, đã hẹn 9 giờ rưỡi đến đón anh, ba người tính đi chung một xe đến trường.

Tối hôm trước, Dư Văn Gia trực ca đêm, lẽ ra sáng nay được nghỉ, tám giờ sáng là xong ca. Nhưng nửa đêm lại có một ca phẫu thuật khẩn cấp, làm suốt từ nửa đêm đến tận sáng hôm sau.

Trì Kính tỉnh dậy lúc 8 rưỡi sáng, trong nhà yên tĩnh lạ thường. Anh ra cửa xem thử thì thấy dép của Dư Văn Gia vẫn còn trong tủ giày, chứng tỏ cậu vẫn chưa về.

Trì Kính biết Dư Văn Gia hết ca lúc 8 giờ sáng, nên 8 rưỡi anh gọi điện thử. Nhưng Dư Văn Gia còn đang trong phòng mổ, điện thoại tắt máy, không liên lạc được.

Hơn 9 giờ, chuông cửa vang lên, Trì Minh và Đinh Minh đã đến.

Không thấy Dư Văn Gia trong nhà, Trì Minh hỏi anh trai: “Tiến sĩ Dư đâu rồi? Vẫn chưa tan ca hả?”

Trì Minh biết hôm qua Dư Văn Gia trực đêm, cũng đã hỏi trước xem cậu có đi lễ kỷ niệm không. Lúc đó Dư Văn Gia bảo còn tùy tình hình. Với tình hình hiện tại, chắc chắn là không đi nổi rồi, trực suốt cả đêm, ban ngày chắc phải ngủ bù.

Trì Kính gọi cho Dư Văn Gia tổng cộng bốn lần, nhưng máy vẫn tắt.

“Chưa tan ca.” Trì Kính khẽ nhíu mày, nói: “Gọi không được, tắt máy rồi.”

“Lo à?” Trì Minh nhìn anh trai, mỉm cười nói, “Đừng lo, chắc gặp ca cấp cứu nào đó, còn chưa ra khỏi phòng mổ thôi.”

“Giờ tính sao?” Trì Minh nhướng mày hỏi tiếp, “Đi thẳng đến Nhất Trung luôn hay ghé qua bệnh viện một chút, để xác nhận chồng anh không có chuyện gì?”

Trì Kính lại gọi cho Dư Văn Gia lần nữa, vừa đưa điện thoại lên tai vừa liếc nhìn Trì Minh một cái.

Đầu dây bên kia vẫn là tiếng báo tắt máy. Mới “tút tút” được hai tiếng thì cửa ra vào chợt vang lên tiếng mở khóa.

“Nhắc chồng, chồng tới liền.” Câu này từ miệng Trì Minh nói ra, đúng là không biết kiêng nể gì. Trì Kính còn chưa nói gì, Trì Minh đã đi thẳng ra cửa đón “tiến sĩ Dư” rồi.

“Mới tan ca hả?”

Dư Văn Gia trông rất mệt mỏi, giọng cũng hơi khàn: “Lúc nửa đêm có ca mổ, phải theo suốt.”

“Điện thoại cũng tắt máy, làm người nhà cậu lo quá trời kìa.”

Dư Văn Gia vừa thay giày vừa ngẩng đầu nhìn y. Trực cả đêm khiến đầu óc cậu vẫn còn lơ mơ, phản ứng có vẻ chậm chạp.

Trì Minh bật cười: “Nhà này ngoài anh tôi ra thì còn ai là người nhà cậu nữa.”

Dư Văn Gia bước vào phòng khách, Đinh Minh chào một tiếng. Cậu nhìn Trì Kính, nói: “Tối qua quên sạc điện thoại, sáng ra tắt nguồn luôn.”

“Ăn sáng chưa?” Trì Kính hỏi.

“Rồi.”

“Sao giờ mới về, có ca mổ à?”

“Ừ, cấp cứu lúc nửa đêm.”

“Vậy mau đi nghỉ đi.”

“Giờ anh sắp đi Nhất Trung phải không?” Dư Văn Gia hỏi lại.

“Ừ, sắp đi rồi.” Trì Minh khoác tay qua vai cậu, chẳng chút thương tình đề nghị: “Hay là đừng nghỉ nữa, đi chung luôn đi. Tối còn có tiệc tụ họp nữa, mình tôi đi chán lắm.”

Dư Văn Gia gật đầu: “Ừ.”

“Em muốn thành tiên à?” Trì Kính nói.

“Ban đầu cũng định đi mà.” Dư Văn Gia đáp. “Không định dẫn em theo sao?”

Trì Kính mím môi, không nói được gì.

“Dẫn em theo không?” Dư Văn Gia hỏi lại, ánh mắt nhìn Trì Kính không rời.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Trì Kính sao nỡ không dẫn? Anh khẽ cười, gật đầu: “Dẫn.”

Trước khi xuất phát, Dư Văn Gia tranh thủ đi tắm rồi thay đồ. Hôm nay Trì Minh lái xe, ghế phụ đã có Đinh Minh ngồi, Trì Kính và Dư Văn Gia ngồi ở băng ghế sau.

Hai người nói nhiều ngồi phía trước, hai người ít lời ngồi phía sau, cảm giác như giữa xe có một lớp ngăn vô hình, ghế trước ồn ào bao nhiêu thì ghế sau lại yên tĩnh bấy nhiêu.

Dư Văn Gia thiếu ngủ, lên xe được một lúc đã tựa đầu ngủ gật. Trì Minh và Đinh Minh ở phía trước nói chuyện rôm rả, Trì Kính nhỏ giọng nhắc: “Em ấy ngủ rồi, hai người nói nhỏ chút.”

Trì Minh nhìn gương chiếu hậu, cũng hạ giọng đáp: “Biết rồi.”

Nhất Trung không xa, chỉ mất khoảng hai mươi phút đi xe. Cổng trường hôm nay đông nghịt xe, Trì Minh phải vòng đi mấy vòng mới tìm được chỗ đậu. Dư Văn Gia ngủ không sâu, lúc Trì Minh vừa đỗ xe thì cậu cũng tỉnh.

Vừa hay đang đến giờ ăn trưa, bốn người vào trường rồi ghé thẳng căn tin ăn một bữa cơm học sinh. Nhất Trung là trường công lập, đồ ăn trong căn tin đơn giản, không cầu kỳ, bao nhiêu năm vẫn là hương vị ngày xưa, đủ chất nhưng nhạt nhẽo.

Buổi lễ kỷ niệm bắt đầu lúc một giờ chiều. Bọn họ dạo quanh sân trường một vòng, rồi theo dòng người đến hội trường. Lễ sẽ diễn ra ở đó, mới trước giờ khai mạc nửa tiếng mà bên trong đã gần như kín chỗ.

Cả bốn người tìm được chỗ ngồi và ổn định.

Trong nhóm chat kỷ niệm trường, tin nhắn vẫn đổ về liên tục. Trì Kính không tắt thông báo, điện thoại để trong túi cứ rung mãi không ngừng.

Anh lấy điện thoại ra xem, những bạn học cũ đã đến sớm đều đang gửi hình ảnh trong nhóm. Cả lớp trưởng cũ cũng @ tên anh và Đinh Minh, hỏi: “Hai người đâu rồi?”

Đinh Minh trả lời bên dưới: “Đang ở trong hội trường rồi.”

Bọn họ mới đến chưa lâu, vẫn chưa kịp gặp lại nhóm bạn học cũ.

Dư Văn Gia từ lúc xuống xe đến giờ cứ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, người thì tỉnh, nhưng đầu óc thì vẫn chưa khởi động. Suốt quãng đường cậu gần như không nói lời nào, thiếu ngủ khiến cậu chẳng muốn phí sức vào bất cứ chuyện gì.

Đinh Minh nói, hồi đi học, cậu như một chú chó con, lúc nào cũng đi theo sau Trì Kính. Thật ra bây giờ cũng giống thế, chỉ khác ở chỗ giờ cậu là một chú chó thiếu pin nhưng vẫn cố bám theo Trì Kính.

Trì Kính quay sang nhìn Dư Văn Gia một cái. Dư Văn Gia bắt gặp ánh mắt ấy bằng khóe mắt, cũng quay đầu lại.

“Mệt lắm hả?” Trì Kính hỏi.

“Không mệt.” Dư Văn Gia đáp.

“Chẳng bao giờ chịu nói thật. Anh thấy mắt em đờ đẫn hết rồi kìa.”

Dư Văn Gia hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Trì Kính: “Ai nói là không có? Nhìn lại đi.”

Trì Kính quay đầu sang một bên, khẽ bật cười.

Đúng một giờ chiều, buổi lễ chính thức bắt đầu. Trước khi MC bước lên sân khấu, màn hình lớn chiếu một đoạn video mừng kỷ niệm 80 năm thành lập trường. Nửa đầu là lịch sử phát triển của trường, nửa sau là lời chúc mừng từ các cựu học sinh xuất sắc.

Khi hình ảnh Trì Kính xuất hiện trên màn hình, Trì Minh và Đinh Minh đồng loạt sửng sốt.

“Chào mọi người, tôi là Trì Kính, cựu học sinh khóa 21—”

Dư Văn Gia vốn đang cúi đầu nhắm mắt, nghe thấy giọng Trì Kính liền ngẩng đầu lên.

“Nhân dịp kỷ niệm 80 năm thành lập Nhất Trung Khâu Yển, tôi xin gửi lời tri ân sâu sắc đến ngôi trường thân yêu của mình. Chúc trường ngày càng phát triển, tiếp tục viết nên những trang vàng rực rỡ trong chặng đường mới.”

Màn hình lớn hiện lên khuôn mặt điển trai, lập tức khiến khán phòng xôn xao.

Video chỉ mười mấy giây, thoáng chốc đã kết thúc. Một nữ sinh ở hàng ghế đầu vừa giơ điện thoại lên thì màn hình đã chuyển sang người khác.

Đinh Minh quay đầu nhìn Trì Kính: “Cựu học sinh ưu tú của tụi mình, quay cái video này hồi nào thế?”

Trì Kính nghĩ một chút: “Cỡ nửa tháng trước.”

“Thầy chủ nhiệm cũ nhờ cậu à?” Đinh Minh hỏi.

“Ừ.”

“Ổng vẫn chưa nghỉ hưu hả?”

“Năm nay mới được mời về dạy lại.”

Sau khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi đó, Dư Văn Gia lại quay về trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Trong lúc văn nghệ diễn ra, tiếng hát tiếng nhạc vang vọng khắp hội trường, cậu vẫn cúi đầu, tự động “tắt tiếng” với mọi âm thanh xung quanh, chẳng bao lâu sau thì ngủ hẳn.

Thật sự là quá mệt, thiếu ngủ trầm trọng. Dư Văn Gia ngủ rất say, đầu dần dần nghiêng về phía Trì Kính, cuối cùng gục hẳn vào vai anh.

Trì Kính nghiêng đầu nhìn một cái.

Môi Dư Văn Gia mím chặt, hơi thở đều đặn, trên tóc còn phảng phất mùi dầu gội nhè nhẹ.

Trì Kính hơi dịch người, điều chỉnh tư thế một chút để cậu tựa vào được thoải mái hơn.

Cạch!

Phía sau vang lên tiếng chụp ảnh kèm theo một câu cảm thán nhỏ: “Trời má...”

Cô gái ngồi sau vừa định chụp tấm ảnh hai anh đẹp trai tựa sát nhau, quên mất chưa tắt âm điện thoại, tiếng chụp ảnh vang to rõ mồn một. Cô nàng luống cuống cất điện thoại, vội ngồi ngay ngắn lại, liếc trộm người ngồi phía trước.

Dư Văn Gia giữa chừng tỉnh dậy, xung quanh là mùi hương quen thuộc. Cậu khẽ mở mắt, đập vào mắt là góc nghiêng của Trì Kính. Rồi cậu nhắm mắt lại, không lên tiếng, lặng lẽ nghiêng thêm một chút về phía anh.

Tóc khẽ chạm vào da, bên cổ Trì Kính hơi nhột.

Nhịp thở của Dư Văn Gia thay đổi, Trì Kính biết cậu tỉnh rồi.

“Đầy pin chưa?” Bên tai vang lên giọng nói của Trì Kính.

Dư Văn Gia không phải lúc nào cũng giỏi che giấu cảm xúc. Có những lúc, cậu vẫn để lộ bản tâm. Cậu nhắm mắt lại, khẽ nói: “Chưa. Cần sạc thêm chút nữa.”

Và nhất định là phải dựa vào Trì Kính để sạc mới được.

“Coi anh là cục sạc di động hả?” Trì Kính cười hỏi.

Thân phận “em trai” đôi khi có thể che giấu được rất nhiều thứ, khiến sự thân thiết của Dư Văn Gia với Trì Kính trông rất tự nhiên và đơn thuần.

Dư Văn Gia “ừm” một tiếng: “Dựa vào anh sạc nhanh hơn.”

Bình Luận (0)
Comment