Trước kia, là… trước kia rồi.
Câu trả lời của Dư Văn Gia khiến Trì Kính hết hồn, đứng ngây ra tại chỗ. Rõ ràng là chính anh hỏi, nhưng anh thật sự không ngờ cậu lại trả lời như vậy, trong phút chốc không biết phải phản ứng ra sao.
Trì Kính cụp mắt xuống, trông có vẻ hơi lúng túng. Tính cách anh vốn điềm đạm, gặp chuyện luôn bình tĩnh, nên Dư Văn Gia hiếm khi thấy được dáng vẻ thế này của anh. Cậu nhìn Trì Kính đang lặng im cúi đầu, không nhịn được khẽ bật cười, rồi quay người bước vào phòng tắm: “Không giúp được thì đừng hỏi làm gì.”
Trì Kính vừa định nói gì đó, nhưng Dư Văn Gia đã đóng cửa lại rồi.
Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngẩn người một lúc thì chuông cửa chợt vang lên. Trì Kính đi ra mở cửa, thấy mẹ và bà ngoại đến. Hai người xách theo đủ loại túi lớn túi nhỏ, vừa vào cửa vừa nói hôm nay siêu thị đang có chương trình giảm giá Tết, tiện thể mua sắm ít đồ Tết rồi ghé qua đưa phần của anh luôn.
“Sao không gọi con lái xe đi đón mọi người?” Trì Kính nói. “Mẹ với ngoại đến đây bằng gì vậy?”
“Không cần đâu, mẹ với ngoại tự bắt taxi là được.” Mẹ Trì xách đồ vào phòng khách, lựa mấy món thịt tươi sống mang vào bếp. “Hai đứa ăn tối chưa?”
“Rồi ạ.”
Mẹ Trì cho mấy miếng thịt tươi sống vào ngăn đông tủ lạnh, vừa làm vừa nói với Trì Kính: “Đây toàn là bít tết với sườn cừu, lúc nào muốn ăn thì lấy ra rã đông rồi cho vào lò nướng là được. Còn cái này là gà nướng, cũng nướng trực tiếp luôn, khỏi cần tẩm ướp gì cả.”
“Ủa, mẹ mua nhiều vậy hả.”
“Đang giảm giá mà, lời chán.”
Bà ngoại liếc mắt nhìn về phía phòng tắm: “Gia Gia đang tắm à?”
“Dạ.”
Bà cụ mím môi cười khẽ: “Chắc chúng ta đến không đúng lúc rồi.”
Trì Kính bật cười: “Bà làm gì cười gian quá vậy.”
Bà ngoại vỗ vai anh, cười tủm tỉm: “Lần này bọn bà đến có bấm chuông hẳn hoi, không phải tự tiện vô đâu, là chính con ra mở cửa đó nha~”
“Con được khen rồi đấy ạ.” Trì Kính đáp.
Bình thường Dư Văn Gia tắm rất nhanh, nhưng hôm nay vì phải giơ một tay lên cao để tránh bị nước dính vào vết thương nên di chuyển không tiện, đâm ra lâu hơn hẳn. Cậu cầm vòi sen xả sạch bọt xà phòng trên người, rồi tắt nước. Theo thói quen, cậu đưa tay phải lên lấy khăn tắm trên giá, động tác hơi mạnh khiến vết thương nhói lên một cái. Cậu đưa tay nhìn lòng bàn tay, có chút ngẩn người nhìn miếng băng vô trùng dán trên đó.
Khi Dư Văn Gia từ phòng tắm bước ra, hai vị trưởng bối đang bận rộn trong bếp. Mẹ Trì mua mấy cân bắp bò, định hôm nay luộc luôn ở đây cho tiện.
“Có cần con giúp gì không?” Giọng Trì Kính vọng ra từ bếp.
“Không cần, đừng đứng chật chội trong này, đi làm việc của con đi.”
Mẹ Trì thấy anh vướng víu trong bếp nên đuổi anh ra ngoài.
Trì Kính quay người lại, vừa vặn gặp Dư Văn Gia.
Dư Văn Gia liếc nhìn vào bếp, gọi: “Mẹ, bà ngoại ạ.”
Hai vị trưởng bối quay đầu lại: “Ấy, tắm xong rồi hả?”
“Dạ.”
“Mẹ với bà ngoại qua đưa ít đồ Tết cho hai đứa.” Mẹ Trì nói.
Dư Văn Gia gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Con cảm ơn mẹ, cảm ơn bà.”
Mẹ Trì cười: “Ây da, đứa nhỏ này, người một nhà rồi còn khách sáo làm gì.”
Mẹ Trì luộc thịt trong bếp, còn bà ngoại thì ngồi trò chuyện với hai đứa cháu ở phòng khách. Nhìn dáng vẻ này có lẽ hai vị trưởng bối chưa đi ngay được.
Bình thường Dư Văn Gia dậy sớm ngủ sớm, lúc này trông đã hơi lộ vẻ buồn ngủ. Nhân lúc bà ngoại đi vào bếp, Trì Kính ghé lại nói nhỏ: “Nếu buồn ngủ thì vào phòng ngủ trước đi.”
Dư Văn Gia hỏi: “Ngủ phòng nào?”
Bà ngoại quay lại rất nhanh, Trì Kính hạ giọng nói: “Giờ em còn có thể ngủ ở phòng nào nữa?”
Dư Văn Gia vẫn ngồi yên tại chỗ, không có ý định rời đi, chắc định đợi mẹ và bà về rồi mới quay lại phòng khách. Trì Kính nhìn cậu một cái, nói trước mặt bà ngoại: “Văn Gia, đi ngủ đi.”
Bà ngoại vội nói: “Mệt thì hai đứa cứ đi ngủ trước đi, đừng lo cho bà, lát nữa xong nồi thịt là bà với mẹ con về ngay.”
Trì Kính nhìn Dư Văn Gia, hất nhẹ cằm về phía phòng ngủ, nói: “Đi ngủ đi.”
Dư Văn Gia, dưới ánh mắt dõi theo của bà ngoại, đi vào phòng của Trì Kính.
Hai vị trưởng bối mãi một tiếng sau mới về. Trì Kính không yên tâm để họ tự bắt xe, nên lái xe đưa họ về tận nhà.
Trong nhà vẫn còn phảng phất mùi thơm của thịt kho. Trì Kính đi đến trước cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng ấn tay nắm cửa, đẩy ra rồi nhìn vào bên trong…
Trên giường không có ai, chăn gối vẫn được trải phẳng phiu, không hề có dấu hiệu từng có người nằm.
Ánh mắt Trì Kính dừng lại ở khu vực bên cửa sổ lớn.
Dư Văn Gia đang nghiêng người ngồi tựa vào bệ cửa sổ, đầu nghiêng sang một bên, cúi thấp xuống, lặng lẽ ngủ ở đó.
Trì Kính nhẹ bước tới gần, dừng lại ngay trước mặt cậu. Dư Văn Gia nghiêng đầu về phía anh, bất chợt khẽ cử động, cơ thể theo quán tính trượt dần xuống tường. Trì Kính đưa tay đỡ lấy mặt cậu, đầu Dư Văn Gia nghiêng hẳn xuống, lúc cúi đầu môi cậu lướt nhẹ qua lòng bàn tay Trì Kính.
Một cảm giác mềm mại ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, đúng lúc đó, mí mắt Dư Văn Gia khẽ động, cậu chậm rãi mở mắt ra, mơ màng nhìn lên…
Không gian bỗng chốc tĩnh lặng, bốn mắt chạm nhau.
Trì Kính giật mình, vội rút tay lại.
Mất đi điểm tựa, người Dư Văn Gia nghiêng hẳn sang một bên, Trì Kính trong lúc hoảng loạn lại nhanh tay đỡ lấy vai cậu.
Dư Văn Gia chống tay lên bệ cửa sổ, ngồi thẳng người dậy, Trì Kính cũng nhanh chóng buông tay ra.
“Mẹ với bà về rồi à?”
“Ừ.” Trì Kính cảm thấy lòng bàn tay vẫn còn nóng ran, bàn tay thả lỏng bên người bất giác siết nhẹ.
“Sao không ngủ trên giường?” Trì Kính hỏi.
Dư Văn Gia xoa xoa chân tê vì ngồi lâu, nói: “Em mà nằm trên giường, chắc chắn anh sẽ không nằm ở đấy nữa.”
Trì Kính nhất thời không hiểu được ý trong câu nói đó: “Em làm như anh ngại em không bằng.”
“Nếu em ngủ giường của anh, chắc chắn anh sẽ không gọi em dậy. Giường của anh bị em chiếm rồi, anh sẽ ngủ ở đâu? Dù sao thì cũng không nằm ở đây.”
Hôm nay Dư Văn Gia có vẻ hơi khác mọi ngày, Trì Kính không biết có phải là do mình nghĩ nhiều không.
Anh cũng không biết nên nói gì, lòng bàn tay bị môi cậu chạm vào vẫn còn nóng, đầu óc cũng có chút rối loạn.
Dư Văn Gia đứng dậy, bước ra phía cửa: “Ngủ sớm đi.”
Cánh cửa phòng khẽ đóng lại, như tạm thời chặn lại dòng suy nghĩ hỗn loạn trong lòng Trì Kính. Ngón tay anh co lại, dùng ngón cái xoa nhẹ lòng bàn tay.
Còn chưa đầy hai ngày nữa là đến giao thừa. Giao thừa năm nay lẽ ra phải náo nhiệt hơn mọi năm, vì hai gia đình đã trở thành một đại gia đình, bữa cơm tất niên dĩ nhiên phải ăn cùng nhau. Tiếc là Dư Văn Gia phải trực vào đúng đêm giao thừa, không thể về nhà ăn Tết.
Tối giao thừa, Trì Kính canh giờ cơm, mang đồ ăn đến bệnh viện cho Dư Văn Gia.
Trì Kính gọi điện cho cậu ở khoa Tim mạch, Dư Văn Gia nghe máy xong liền từ văn phòng bác sĩ bước ra, dẫn anh đến phòng trực ban. Hai người ăn bữa cơm tất niên đơn giản tại đó, ăn xong, Dư Văn Gia tiễn Trì Kính xuống lầu, ra tận cổng bệnh viện.
Bên ngoài đang có tuyết rơi, gió lạnh len qua khe cửa kính thổi vào. Trước khi đi, Trì Kính nhét vào túi áo blouse trắng của Dư Văn Gia một phong bao lì xì: “Chúc mừng năm mới.”
“Anh đi đây.” Trì Kính vừa nói vừa ấn nhẹ vào túi áo cậu, đôi mắt cong cong, mỉm cười dịu dàng.
Anh quàng khăn quanh cổ, vừa xoay người đã bị Dư Văn Gia nhẹ nhàng giữ lấy một đầu khăn. Trì Kính khựng lại, quay đầu nhìn cậu.
Dư Văn Gia lại cầm lấy đầu khăn còn lại, kéo nhẹ về phía mình, khiến Trì Kính buộc phải xoay người lại hoàn toàn.
Khi Trì Kính quay lại, Dư Văn Gia giữ lấy hai đầu khăn, chỉ hơi dùng sức đã kéo được anh đứng trước mặt mình.
“Ngoài trời gió to, quấn khăn cho đàng hoàng.”
Dư Văn Gia giúp anh chỉnh lại khăn cho gọn, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau. Trì Kính cụp mắt, hàng mi khẽ run, né tránh ánh mắt của Dư Văn Gia.
Nếu là trước kia, khoảnh khắc này với anh chỉ là một hành động rất đỗi bình thường.
Trước kia, là… trước kia rồi.
Dư Văn Gia kéo khăn lên cao một chút, che gần nửa khuôn mặt Trì Kính, cúi mắt nhìn hàng mi đang khẽ run của anh, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng năm mới, anh Kính.”
Là nghiên cứu sinh tiến sĩ y khoa, Dư Văn Gia gần như chẳng có kỳ nghỉ đông hay hè. Dạo này đề tài của cậu đang vào giai đoạn nước rút, thường xuyên phải vào phòng thí nghiệm, sau Tết lại trải qua thời gian dài ở lại ký túc xá.
Trong nửa tháng, Trì Kính chỉ gặp được cậu hai ba lần.
Một buổi tối bình thường khác, Trì Kính tan ca về nhà, mở cửa ra là một căn nhà tối om, vắng lặng như mọi khi.
“Văn Gia?”
Dù biết rõ trong nhà chẳng có ai, Trì Kính vẫn gọi một tiếng.
Không có hồi âm.
Dĩ nhiên là không thể có hồi âm.
Trì Kính hơi cong khóe môi, thay dép rồi bước vào phòng khách.
Anh cởi áo khoác, treo lên móc, ngồi xuống sofa.
Trước đây anh thường ngồi ở sofa xem TV đợi Dư Văn Gia về. Giờ thì không thể đợi được nữa.
“Văn Gia.”
Trì Kính lại khẽ gọi một tiếng.
Không ai đáp lại.
Anh nhắm mắt, ngẩng đầu dựa vào lưng ghế sofa.
Thời gian chậm rãi trôi, Trì Kính như không còn cảm giác. Điện thoại trên bàn trà khẽ rung lên một tiếng, anh mở mắt, cầm lên xem.
Không phải tin nhắn wechat, chỉ là quảng cáo từ ứng dụng khác.
Trì Kính cúi đầu nhìn màn hình dần tối, cho đến khi nó sáng lên lần nữa sau vài phút…
Dư Văn Gia: Anh ngủ chưa?
Trì Kính: Chưa. Em xong việc rồi à?
Dư Văn Gia: Ừ, đang ăn khuya với mấy đàn em khoá dưới.
Thật ra Dư Văn Gia định hỏi Trì Kính có muốn ăn bánh mochi sầu riêng không, nhưng còn chưa kịp gõ xong thì tin nhắn của Trì Kính đã gửi tới.
Trì Kính: Hôm nay cũng ở lại ký túc à?
Dư Văn Gia: Hôm nay em về.
Trì Kính: Vậy anh qua đón nhé.
Dư Văn Gia: Không cần đâu, em đi tàu điện là được.
Trì Kính: Anh đón em.
Trì Kính: Mới bắt đầu ăn à? Còn lâu không?
Dư Văn Gia: Ăn xong em nhắn cho anh.
Trì Kính: Nhắn trước đi.
Dư Văn Gia: Được.
Trì Kính: Gửi anh địa chỉ.
Dư Văn Gia liền gửi định vị qua.
Dư Văn Gia đang ăn khuya ở một quán nướng trên phố Bắc gần cổng phía bắc của trường. Trì Kính lái xe đến đúng vị trí được gửi, tìm một chỗ trống và đậu xe lại.
Anh vừa xuống xe thì thấy hai nam sinh bước ra từ quán nướng, Dư Văn Gia đi theo sau họ, tay xách một hộp gì đó. Một trong hai người kia sờ túi, rồi quay đầu lại gọi với vào quán: “Tô Văn, giúp tôi lấy điện thoại với, để trên bàn.”
Cái tên này… Trì Kính có ấn tượng.
Anh từng thấy cái tên này trên điện thoại của Dư Văn Gia hôm nọ.
Dư Văn Gia ngẩng đầu lên là thấy Trì Kính ngay.
Anh mặc áo khoác dạ màu xám đậm, đứng bên cạnh xe. Cả người trông rất chỉn chu, như thể cố ý ăn mặc để ra ngoài, nhưng thực ra anh vẫn đang mặc nguyên bộ đồ đi làm hôm nay, bên trong áo khoác là vest.
Bộ đồ này khiến anh trông cuốn hút đến mức khó rời mắt.
Người tên Tô Văn kia là người cuối cùng ra khỏi quán, gương mặt có hơi quen quen.
Dư Văn Gia chào vài người bạn rồi bước về phía Trì Kính.
“Anh mặc đẹp thật đấy.” Vừa đến gần, Dư Văn Gia liền nói.
Trì Kính hơi ngẩn người, suýt thì không phản ứng kịp.
“Vậy là hôm nay mới đẹp à?” Anh cười nhẹ, “Ngày nào anh chẳng mặc đẹp thế này.”
Trì Kính nói thật. Mùa đông đi làm, anh thường mặc vest phối cùng áo khoác dạ như thế.
Dư Văn Gia khẽ “ừ” một tiếng: “Ngày nào cũng đẹp.”
Trì Kính không kìm được ngẩng lên nhìn, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tô Văn đang liếc về phía mình.
Một khi đã để tâm đến điều gì, ánh mắt sẽ vô thức bị kéo theo.
Qua người kia, Trì Kính mơ hồ nhận ra thứ mà mình thật sự để tâm đến là gì.
Anh thu lại ánh nhìn, mở cửa rồi lên xe.
Dư Văn Gia vẫn xách hộp đồ trong tay, Trì Kính cúi đầu liếc nhìn: “Cầm gì thế?”
“Bánh mochi sầu riêng, gói mang về cho anh.”
Từ lần trước nhập viện vì đau dạ dày, Trì Kính đã phải kiểm soát ăn uống rất nghiêm ngặt. Dư Văn Gia trông chừng rất kỹ, khiến anh đã lâu không được ăn đồ ngọt.
“Không phải em cấm anh ăn đồ ngọt à?”
“Ăn ít một chút thì không sao.”
“Thế anh được ăn mấy cái?”
“Ba cái.”
“Ít quá vậy.”
“Vậy bốn cái.”
Trì Kính nhìn cậu, ánh mắt như đang van nài, không nói gì.
Dư Văn Gia khẽ bật cười: “Tổng cộng chỉ có sáu cái.”
“Ăn bốn cái với sáu cái cũng như nhau thôi mà.” Trì Kính đưa hai tay ra, vẻ mặt như đang xin xỏ, “Đưa hết cho anh xử lý đi.”
Dư Văn Gia cúi đầu cười, nhưng vẫn không nhượng bộ: “Chỉ bốn cái.”
“Thế hai cái còn lại thì sao?”
“Anh ăn xong, em xử lý.”
Về đến nhà, Dư Văn Gia vào tắm trước. Trì Kính mở hộp mochi ra, ăn một cái. Anh đứng trong bếp, vừa ăn vừa lặng lẽ nhìn về một góc, ánh mắt lơ đãng như đang thả trôi suy nghĩ đến tận đâu đâu.
Cứ như chẳng nghĩ gì cả, mà lại như đang nghĩ rất nhiều.
Ấm nước giữ nhiệt tự động sôi lên, hơi nước trắng mỏng manh bốc ra từ miệng van trên nắp. Trì Kính thấy khô miệng, cầm cốc đi rót nước, lòng lại lơ đãng. Mãi đến khi nước nóng tràn đầy miệng cốc, bị bỏng mới giật mình hoàn hồn.
Anh cầm không chắc, nước nóng bắn lên mu bàn tay, lập tức đặt cốc vào bồn rửa.
Không biết từ khi nào, Dư Văn Gia đã đến bên cạnh: “Bị bỏng rồi à?”
“Không sao.”
Câu còn chưa dứt, cổ tay anh đã bị Dư Văn Gia nắm lấy.
Dạo gần đây, Trì Kính không chỉ nhạy cảm về tinh thần mà cả cơ thể dường như cũng trở nên nhạy cảm hơn. Cảm giác bị chạm vào khiến anh theo phản xạ rụt tay lại, nhưng lại bị giữ chặt.
Dư Văn Gia mở vòi nước, kéo tay anh đặt dưới làn nước lạnh.
Không rõ là vì bị Dư Văn Gia nắm tay, hay là vì nước lạnh xối vào, mà một vùng da ở cánh tay Trì Kính nổi hết cả da gà, nửa cánh tay đều tê rần.
Chỗ khớp xương trên mu bàn tay Trì Kính bị phỏng. Dư Văn Gia dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, động tác khiến tay Trì Kính hơi run lên.
Bàn tay Dư Văn Gia trượt xuống, gần như đỡ lấy lòng bàn tay anh mà nắm trọn trong tay mình.
Nước lạnh chảy len qua kẽ tay hai người.
“Thật sự không sao.” Trì Kính muốn rút tay lại, nhưng bị giữ chặt không buông.
“Văn Gia.” Trái tim Trì Kính đập thình thịch, anh khẽ gọi tên cậu.
Dư Văn Gia tắt vòi nước, lấy khăn tay bên cạnh lau khô cho anh, từ lòng bàn tay, kẽ tay đến đầu ngón tay.
Ngón tay Trì Kính run nhẹ.
Dư Văn Gia quay sang nhìn anh, vẫn chưa chịu buông: “Thứ hai tuần sau em được nghỉ bù, buổi tối anh có rảnh không?”
Trì Kính ngẩn ra một chút mới hỏi lại: “Sao vậy?”
“Em muốn rủ anh đi xem phim.”