Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 5

Lục Tư Viễn có chút cạn lời: “Cậu đang nói linh tinh cái gì thế, đừng có đoán bậy đoán bạ.”

“Còn bảo tôi nói linh tinh à, cậu khai thật đi, hồi đó cậu đi viện trợ châu Phi, có kể là đang thích một người, tính theo đuổi người ta, có phải là cậu ấy không? Chính là cậu Trì đó sao?”

Tính cách Lý Triệt vốn cởi mở, bình thường cũng không phải kiểu nhiều chuyện, hôm nay đúng là uống hơi nhiều, có chút phấn khích. Hăng máu đến mức quên mất rằng Dư Văn Gia đang ngồi ở ghế sau cũng quen biết Trì Kính, nên nói năng chẳng giữ ý tứ gì cả.

Lục Tư Viễn chậc một tiếng, hạ giọng nói: “Sư đệ của cậu còn đang ngồi sau đó, cái miệng quạ này còn không biết giữ mồm giữ miệng à?”

Lý Triệt quay đầu liếc nhìn Dư Văn Gia, cười hề hề nói: “Có gì đâu mà phải giấu, đâu phải chuyện gì mất mặt.”

Xu hướng tính d.ục của Lục Tư Viễn đám bạn thân này đều biết cả, Dư Văn Gia cũng đã rõ từ lâu.

Lý Triệt rút một điếu thuốc từ bao ra, nói: “Tôi nhớ hồi đó cậu đâu có theo đuổi được người ta? Cậu ấy thẳng đúng không?”

Lục Tư Viễn nhíu mày ngăn lại: “Đừng hút thuốc trong xe.”

“Ờ, được rồi, không hút nữa.” Lý Triệt lại cất điếu thuốc về.

Còn chuyện Trì Kính có "thẳng" hay không thì Lục Tư Viễn không chắc, bởi người ta từ chối y đâu phải vì lý do đó.

Dù Lục Tư Viễn không trả lời thẳng vào câu hỏi của Lý Triệt, nhưng phản ứng của y đã nói lên tất cả.

Lục Tư Viễn từng có cảm tình với Trì Kính, nhưng chưa từng công khai theo đuổi, sợ sẽ khiến người ta cảm thấy quá đường đột. Tuy không nói ra, nhưng tình cảm ấy thể hiện rõ qua cách cư xử, vì thế khi y lấy hết can đảm bày tỏ, Trì Kính cũng không quá bất ngờ, từ chối một cách nhã nhặn và dứt khoát.

Lục Tư Viễn lớn hơn Trì Kính vài tuổi. Khi họ quen nhau, Trì Kính vừa được cử đi làm việc ở Lekitan – một quốc gia non trẻ, nghèo nàn và lạc hậu. Khi đội y tế của họ mới đến, đất nước này mới thành lập chưa lâu, còn đang chịu đe dọa bởi nội chiến và bất ổn.

Khi họ vừa ổn định chỗ ở ngày đầu tiên, hôm sau đã đến thăm đại sứ quán, cũng là lần đầu tiên Lục Tư Viễn gặp Trì Kính, ở anh toát lên dáng vẻ thư sinh, lễ độ và nhã nhặn.

Lúc ấy, y đã nghĩ, có lẽ ngay từ lần gặp đầu tiên y đã bị thu hút bởi Trì Kính rồi.

Ấn tượng tốt ban đầu cứ thế tích lũy dần qua mỗi lần tiếp xúc.

Lục Tư Viễn làm việc bên đó hai năm rồi về nước. Trì Kính sau khi hoàn thành nhiệm kỳ lại tiếp tục công tác ở một số quốc gia khác, năm nay mới được điều về lại trong nước. Mấy năm nay họ vẫn giữ liên lạc, việc Trì Kính quay về, y cũng chỉ tình cờ biết được trong một lần trò chuyện.

Dù không có duyên về mặt tình cảm, nhưng ngoài việc từng yêu thích, y vẫn rất ngưỡng mộ Trì Kính. Tình cảm không thể cưỡng cầu, làm bạn vẫn là điều đáng quý.

Lý Triệt nhớ lại dáng vẻ và khí chất của Trì Kính, chân thành nhận xét: “Không nói đâu xa, cậu Trì đó quả thật từ ngoại hình đến phong thái đều nổi bật thật, đúng là dáng dấp của một nhà ngoại giao.”

Cũng khó trách Lục Tư Viễn cứ nhớ mãi, câu này hắn không dám nói ra, sợ Lục Tư Viễn nhảy dựng lên đánh cho một trận.

Lục Tư Viễn mỉm cười: “Làm nhà ngoại giao không như cậu tưởng đâu, không phải suốt ngày đi dự tiệc sang trọng rồi xã giao nhẹ nhàng. Họ là những người làm việc thực sự, không phải chỉ để làm màu.”

Việc đến một quốc gia non trẻ để củng cố quan hệ ngoại giao, chẳng khác nào bắt đầu lại từ con số không. Hơn nữa, đó lại là khu vực không mấy yên bình, còn phải đối mặt với đủ loại bất ổn do chiến sự gây ra.

Lục Tư Viễn không muốn nói nhiều sau lưng Trì Kính, nên cũng không tiếp tục đáp lại chủ đề mà Lý Triệt khơi ra. Không ngờ Lý Triệt lại hỏi tiếp: “Nói thật đi, cậu còn nhớ nhung người ta không đấy?”

Đúng lúc xe dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, Lục Tư Viễn thở dài: “Thật muốn khâu cái miệng cậu lại quá.”

Lý Triệt lập tức ngồi thẳng dậy: “Ái chà, nói thế là trúng tim đen rồi chứ gì!”

“Chuyện qua lâu rồi, còn nhớ nhung gì nữa.” Lục Tư Viễn liếc xéo cậu ta, “Mấy năm nay đâu phải tôi chưa từng hẹn hò.”

“Cậu không hiểu cái gọi là ‘người trong lòng’ à?”

Lục Tư Viễn phì cười, cái từ ngây thơ như vậy mà người này cũng nói ra được.

“Nếu không phải giết người là phạm pháp, tôi thực sự muốn ném cậu ra ngoài cửa sổ đấy.” Lục Tư Viễn nhìn về phía trước, “Tôi nói không có là không có, cậu đừng ngồi đó bịa ra đủ thứ.”

“Thế hôm nay cậu định giải thích sao đây? Đối diện với người ta mà tay chân cứng ngắc, nói chuyện thì cười tươi như hoa, rõ ràng là có vấn đề.”

“Lý Triệt, cậu đúng là giỏi phóng đại, tôi như vậy hồi nào? Đó là phép lịch sự, tôi sợ thất lễ với người ta, cậu đừng nói linh tinh.”

Lục Tư Viễn nói bằng giọng nghiêm túc, sắc mặt cũng nghiêm lại. Lý Triệt biết nếu còn tiếp tục trêu chọc nữa thì người kia sẽ thật sự nổi giận, liền giơ hai tay lên đầu hàng: “Được rồi, không nói nữa, tôi ngậm miệng.”

Dù sao thì Dư Văn Gia cũng quen Trì Kính, nói chuyện kiểu này trước mặt cậu ấy có phần không phải phép. Lục Tư Viễn nhìn vào gương chiếu hậu, thấy trên mặt Dư Văn Gia không có biểu cảm gì, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ chẳng mấy quan tâm đến cuộc trò chuyện của họ.

Lục Tư Viễn vốn định nói gì đó để xoa dịu không khí, nhưng thấy Dư Văn Gia không có phản ứng gì đặc biệt, đành thôi.

---

Trì Kính đón Trì Minh từ chỗ Thẩm Tĩnh Tư về, rồi đưa thẳng y về nhà mình.

Về đến nơi, Trì Kính lấy hộp y tế ra, lục tìm bông gòn và cồn để xử lý vết thương cho Trì Minh.

Trì Minh vẫn còn ngà ngà say, vừa bước vào nhà đã nằm vật ra ghế sofa. Trì Kính dùng bông thấm cồn chạm nhẹ vào vết rách ở khóe miệng y, y lập tức bật dậy khỏi ghế vì quá đau.

Trì Minh đau đến tỉnh cả rượu, hoa mắt chóng mặt nhìn cây bông tẩm cồn trong tay anh trai: “Anh định lấy cồn ra giết em à? Không dùng thuốc đỏ được sao?”

“Không tìm thấy thuốc đỏ, có cồn thì dùng tạm vậy.” Trì Kính vừa nói vừa đưa bông chạm lại vào vết thương, Trì Minh vội né ra sau.

“Ê ê ê, thôi nha, đến đây là đủ rồi, để em tự rửa là được, đau chết mất.”

Trì Kính không nói gì, ấn vai y lại rồi tiếp tục dùng cồn khử trùng. Trì Minh đau đến mức nhăn nhó, nhíu mày, rít lên từng cơn, xử lý xong thì cũng tỉnh cả rượu.

Khử trùng xong, Trì Kính vào bếp lấy đá lạnh và khăn mang ra cho y chườm lạnh. Trì Minh dùng khăn lạnh áp lên khóe miệng đang sưng tấy, nằm vật ra ghế sofa như thể đã hết hi vọng vào cuộc đời.

“Chườm xong thì đi tắm.” Trì Kính đưa cho Trì Minh một bộ đồ sạch để thay.

“Sao anh không mắng em?” Trì Minh ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt đầy chờ mong.

“Mắng em có ích gì?” Trì Kính liếc y một cái, “Hôm nay em đúng, anh còn dám nói gì à?”

Trì Minh cười tươi rói: “Công nhận, lần này anh không có quyền nói em.”

“Khi nào mới sửa được cái tính nóng nảy đó hả?”

“Chịu rồi, không sửa được nữa đâu.”

Trì Kính cầm đồ đi vào phòng tắm: “Hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn đi đánh nhau.”

“Dạo này anh bận đến vậy à? Em chẳng thấy mặt mũi anh đâu.” Trì Minh dựa lưng vào sofa hỏi.

“Bận.”

“Khi nào mới hết bận? Chẳng phải anh nói sẽ đến công ty em xem thử sao?”

“Rảnh thì anh đến.”

“Đợi anh rảnh chắc trái đất cũng ngừng quay mất rồi.”

Trì Kính bật cười, đóng cửa phòng tắm lại: “Mấy hôm nữa thôi.”

“Ok.”

Trì Minh học chuyên ngành công nghệ thông tin, sau khi tốt nghiệp thì cùng bạn mở một công ty game. Người bạn đó bỏ vốn, y phụ trách kỹ thuật. Người bạn đó chính là Thẩm Tĩnh Tư, còn hiện tại Trì Minh là phó tổng giám đốc của công ty.

Ba ngày sau, Trì Kính tranh thủ được chút thời gian đến thăm công ty của Trì Minh. Đúng lúc tan làm nên văn phòng cũng không còn nhiều người. Trợ lý của Trì Minh đưa anh đi tham quan một vòng rồi dẫn anh đến phòng làm việc của phó tổng.

Công ty mới thành lập được hơn ba năm, quy mô chưa lớn nhưng mọi mặt vận hành và quản lý đều đã khá ổn định.

“Phó tổng vẫn đang họp, anh có thể ngồi tạm trong phòng chờ một lát.” Trợ lý dẫn Trì Kính đến cửa văn phòng, “Anh muốn uống nước hay gì không ạ?”

“Cảm ơn, không cần gì, cậu cứ làm việc của mình đi.”

“Vâng, vậy tôi xin phép.”

Bước vào văn phòng, Trì Kính đưa mắt nhìn quanh một lượt. Về nước cũng gần một tháng rồi, đây là lần đầu tiên anh đến công ty của Trì Minh. Cách bài trí trong phòng đúng là rất hợp với phong cách của em trai anh, mang chút khí chất “trẻ trâu”, trong tủ phía sau bàn làm việc bày kín những mô hình game và các loại figure khác nhau.

Trên bàn trà trước ghế sofa đặt một chiếc laptop, màn hình vẫn còn sáng. Trên sofa còn vứt một cái balô, chắc vừa nãy có người ngồi ở đây.

Trì Kính bước lại gần liếc qua màn hình máy tính, toàn là tiếng Anh với những từ ngữ chuyên ngành phức tạp, có từ anh còn chẳng hiểu.

Xem được một lúc, anh chợt nhận ra đây là một bài luận học thuật về lĩnh vực y học.

Đang ngẫm nghĩ thì từ phòng nước bên cạnh vang lên tiếng bước chân. Trì Kính ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dư Văn Gia bước ra với một ly cà phê trên tay.

Cậu mặc một chiếc hoodie màu xám nhạt, sống mũi đeo kính gọng đen, trông đúng kiểu sinh viên. Ánh mắt cả hai chạm nhau, Dư Văn Gia hơi ngẩn ra một chút.

“…Anh Kính.” Cậu lên tiếng gọi rồi bước tới, “Sao anh lại ở đây?”

“Anh đến tham quan. Còn em thì sao.” Trì Kính nhìn sang chiếc laptop trên bàn trà, “Lại chạy đến công ty học bài à?”

“Trì Minh rủ em ăn tối. Em vừa đến thì cậu ấy có cuộc họp đột xuất. Em tiện mang theo máy tính nên tranh thủ viết luận luôn.”

Dư Văn Gia đặt cà phê lên bàn, quay người nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc balô bị lệch sang một bên. Ánh mắt lướt qua kiểm tra mọi thứ xung quanh, xác nhận mọi thứ đều ngăn nắp sạch sẽ rồi mới xoay người lại.

“Sao em lại đeo kính rồi?” Trì Kính nhìn cậu, “Cận rồi à?”

“Một chút.”

Trì Kính khẽ cười: “Một chút là sao?”

“Độ không cao, không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt hằng ngày.”

Trước đây Dư Văn Gia không đeo kính, cặp kính này là mới làm mấy năm gần đây. Do sử dụng mắt quá độ, thị lực có phần giảm sút. Bình thường cậu cũng không đeo, chỉ khi đọc tài liệu quá lâu, mắt mỏi mới mang lên.

“Anh muốn uống gì không? Ở đây chỉ có trà và cà phê.” Dư Văn Gia hỏi.

“Anh không uống đâu.” Trì Kính bước đến tủ ngắm nghía mấy mô hình bên trong một lát, quay đầu lại đã thấy Dư Văn Gia ngồi xuống tiếp tục viết luận.

Tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên, đột nhiên phía sau vang lên giọng Trì Kính: “Viết luận mà vội được sao? Mắt em bị vậy cũng vì suốt ngày nhìn màn hình như thế.”

Vừa nói anh vừa cúi người, tháo kính trên mặt Dư Văn Gia xuống. Dư Văn Gia khựng lại một chút nhưng không ngăn cản.

“Nghỉ một lát đi, đừng nhìn màn hình mãi. Dùng mắt quá độ thì không cận mới lạ.”

Dư Văn Gia ngẩng lên nhìn anh. Mới tháo kính nên tầm nhìn hơi mờ, cậu khẽ nheo mắt lại.

Trên đời chắc chỉ có Trì Kính mới dám hành động quyết liệt với cậu như vậy.

“Nhắm mắt lại nghỉ chút.” Trì Kính nhìn cậu nói, rồi gấp kính lại đặt sang bên cạnh.

Dư Văn Gia cụp mắt xuống, “Ừm” một tiếng, lưu file rồi gập laptop lại.

Dư Văn Gia từ nhỏ đã là đứa rất bướng bỉnh, theo lời mẹ cậu nói là vậy. Mẹ cậu cũng từng bảo: trước mặt Trì Kính, nó vẫn là đứa bướng… nhưng ngoan hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment