Em chỉ khoe một chút thôi mà.
“Giờ anh giơ lên khoe đi.” Dư Văn Gia đùa.
Trì Kính dùng ngón tay cào nhẹ trong lòng bàn tay cậu, cười nói: “Giờ còn khoe gì nữa, anh nói thẳng luôn cũng được.”
Trì Kính quay sang nhìn Allen, giới thiệu: “Dư Văn Gia, chồng tôi.”
Ánh mắt Allen di chuyển qua lại giữa Trì Kính và Dư Văn Gia.
Lần tụ họp sinh nhật năm ngoái của Trì Kính, mối quan hệ giữa hai người này đã khiến y cảm thấy có gì đó đặc biệt. Khi ấy Trì Kính chỉ nói người kia là cậu em trai rất quan trọng với mình. Bây giờ cậu em trai đó bất ngờ xuất hiện ở đây, y vốn chỉ định trêu Trì Kính vài câu, ai ngờ lại moi ra tin tức Trì Kính đã kết hôn.
Allen gật đầu, cười khẽ, nét ngạc nhiên trong mắt đã dần tan đi: “Kết hôn bao giờ thế?”
“Gần nửa năm rồi.”
Allen uống một ngụm rượu, nhìn Trì Kính nói: “Carlos, cậu không thành thật chút nào.”
Trì Kính nhướn mày: “Sao lại nói vậy?”
Allen lắc đầu: “Còn hỏi tôi nữa…”
Trì Kính cũng đoán được Allen đang nghĩ gì, chắc hẳn y cho rằng anh với Dư Văn Gia đã có gì đó từ sinh nhật năm ngoái rồi.
“Không phải không thành thật với cậu, chỉ là mọi chuyện không như cậu nghĩ thôi.” Trì Kính cũng không định nán lại lâu, liền nói lời tạm biệt, “Thôi, không nói nữa, bọn tôi về trước đây, mọi người uống vui vẻ.”
Allen đặt ly xuống, đứng dậy: “Để tôi tiễn hai người.”
Chỗ đậu xe trước cửa quán khá chật, xe của Trì Kính và Lục Tư Viễn đều để dưới hầm. Quán có thang máy dẫn thẳng xuống tầng hầm, Allen tiễn họ ra đến đó.
Dư Văn Gia chìa tay ra đòi chìa khóa xe, Trì Kính nói: “Anh lái cho, anh đâu có uống.”
Dư Văn Gia đáp: “Để em lái.”
Trì Kính đành phải đưa chìa khóa xe cho cậh, tiện thể báo luôn số chỗ đậu.
“Vậy tôi cũng đi trước đây.” Lục Tư Viễn nói lời tạm biệt với họ, trước khi đi còn trao đổi số điện thoại với Allen, “Cảm ơn bữa rượu hôm nay nhé, hôm khác tôi mời lại, xem khi nào cậu rảnh.”
Allen nhướng mày, “Khách sáo quá. Ngày nào tôi cũng rảnh, anh cứ gọi là được.”
Lục Tư Viễn cúi mắt cười: “Được.”
Trì Kính ra cửa chờ Dư Văn Gia, Allen cũng không quay vào ngay, muốn tiễn anh ra đến cửa. Y rút một điếu thuốc trong hộp, ngậm vào miệng, châm lửa rồi hít một hơi.
“Bảo sao lúc trước cậu không cho tôi nhắm vào cậu ấy.” Allen nhả khói, quay sang nhìn Trì Kính, ánh mắt có chút ẩn ý, “Nếu khi đó tôi không nghe lời, cứ khăng khăng theo đuổi cậu ấy, chẳng phải là giành người yêu của cậu à?”
Đúng là Allen đã hiểu nhầm, cứ tưởng lúc đó Trì Kính đã có cảm tình với Dư Văn Gia nhưng không chịu thừa nhận. Thế nên mới trách Trì Kính “không thành thật”. Vì lúc đó y đã từng hỏi rõ quan hệ của hai người, mà Trì Kính khi ấy lại phủi sạch trơn.
Trì Kính cũng chẳng giải thích gì, chỉ cười: “Cậu giành không nổi đâu.”
Allen ngậm điếu thuốc, nhướng nhẹ lông mày.
“Cho dù lúc đó cậu thật sự muốn theo đuổi em ấy cũng vô ích thôi.” Trì Kính nhìn chiếc xe đang chạy tới từ phía xa, khẽ cười, “Vì lúc đó, trong lòng em ấy đã toàn là tôi rồi.”
Dư Văn Gia lái xe tới gần, Trì Kính bước lại mở cửa xe, quay đầu nói: “Tôi đi trước nhé.”
Allen đứng đó mỉm cười, khẽ gật đầu.
“Anh nói gì với anh ta thế?” Trì Kính vừa ngồi vào xe, Dư Văn Gia liền hỏi.
“Nói về em đấy.” Trì Kính đáp.
Dư Văn Gia liếc sang anh một cái.
“Dù sao trước đây anh ta cũng từng có ý với em mà.” Trì Kính cố ý nhắc lại chuyện cũ.
Dư Văn Gia im lặng vài giây, sau đó lên tiếng: “Nhất định phải nhắc lại chuyện đó à?”
Trì Kính cười cười: “Chẳng phải em bảo mình không nhớ sao, anh giúp em nhớ lại một chút.”
Dư Văn Gia không nói gì, mặt vẫn không biểu cảm nhìn về phía trước.
Đến ngã tư đèn đỏ, đèn đỏ khá lâu, xe vừa dừng lại, Dư Văn Gia lập tức nghiêng người sang cắn mạnh vào môi Trì Kính một cái.
Trì Kính bị cắn đau, khẽ “ưm” một tiếng.
“Không cần anh giúp em nhớ.” Dư Văn Gia nhìn thẳng vào mắt Trì Kính, ngón tay dịu dàng vuốt nhẹ lên môi, “Em đã nói không nhớ là không nhớ.”
Trì Kính bật cười, không trêu cậu nữa, thành thật nói: “Thật ra bọn anh có nói về em thật. Cậu ta cứ gặng hỏi nên anh mới khoe khoang một chút.”
Đèn xanh bật lên, Dư Văn Gia khởi động lại xe, hỏi: “Khoe gì thế?”
“Anh nói với cậu ta rằng trong lòng em chỉ có anh, nên lúc trước cậu ta có định nhắm vào em cũng vô ích thôi.”
Dư Văn Gia không nói gì, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười mờ nhạt.
“Anh nói đúng không?” Trì Kính quay đầu nhìn cậu.
Dư Văn Gia gật đầu: “Đúng.”
Sau một khoảng lặng ngắn, Dư Văn Gia khẽ nói: “Trong lòng em đã có anh từ rất lâu rồi.”
Câu nói ấy khiến tim Trì Kính khẽ run lên, anh “ừ” một tiếng, dịu dàng đáp: “Anh biết.”
Vừa về đến nhà, Dư Văn Gia vừa đặt cặp xuống ghế sofa, còn chưa kịp xoay người đã bị Trì Kính ôm lấy cổ, chầm chậm hôn lên. Dư Văn Gia hơi bất ngờ, rồi lập tức siết chặt eo Trì Kính, lặng lẽ nhưng mãnh liệt đáp lại nụ hôn đó.
Hôn được một lúc, nhịp thở của Trì Kính bắt đầu trở nên gấp gáp, Dư Văn Gia liền buông anh ra, muốn để anh thở một chút.
Nhưng Trì Kính chỉ dừng lại chưa được mấy giây, đôi môi mềm lại áp sát vào, giọng khàn khàn: “Đi tắm đi.”
Dư Văn Gia hôn anh, nhẹ giọng: “Ừ.”
“Bế anh.” Trì Kính vòng tay ôm cổ Dư Văn Gia.
Dư Văn Gia ôm lấy eo anh, bế ngang lên, hai chân Trì Kính thuận thế quấn lấy bên hông cậu.
Dư Văn Gia bế Trì Kính đi vào phòng tắm, tay nâng lấy hai chân anh, cả quãng đường môi hai người vẫn không rời nhau.
Trì Kính kẹp chặt lấy eo cậu, Dư Văn Gia trực tiếp đặt anh ngồi lên bồn rửa mặt.
Cậu chống tay hai bên người Trì Kính, giam anh trong vòng tay mình, trán tựa trán, hạ giọng nói: “Hôm nay có uống rượu không đó.”
“Không uống thật mà.” Trì Kính bật cười, từng chút từng chút hôn lên môi cậu, dịu dàng nhẹ tênh, “Em ngửi thử xem anh có mùi rượu không?”
“Nhưng trông anh cứ như uống say rồi ấy.”
“Lần sau anh say thật thì em thử lại,” Trì Kính nâng mặt cậu lên, hôn từ môi xuống cằm, “xem có giống bây giờ không.”
Hơi thở của Dư Văn Gia trở nên nặng nề, cậu đột ngột ôm lấy gáy anh, cúi đầu hôn mạnh.
Trì Kính bị “trừng phạt” một chút, lưỡi anh bị ngậm chặt, bị cắn nhẹ, động tác của Dư Văn Gia có phần thô bạo. Anh khẽ cau mày vì đau, phát ra tiếng rên khe khẽ. Nhưng Trì Kính không phản kháng, anh chấp nhận cách Dư Văn Gia chiếm lấy mình, bởi vì… anh muốn thuộc về Dư Văn Gia một cách trọn vẹn.
“Đau à?” Dư Văn Gia khẽ vuốt môi dưới đã sưng đỏ vì bị cắn, biết mình hơi quá tay, “Xin lỗi.”
Trì Kính cười nhẹ: “Sao em cứ nói xin lỗi hoài vậy. Chẳng lẽ lần nào làm anh “đau” em cũng phải xin lỗi à?”
Bàn tay đặt ở eo anh của Dư Văn Gia siết chặt hơn, giọng cậu khàn khàn: “Đừng nói nữa.”
“Tại sao không được nói?” Trì Kính vẽ vòng trên bụng Dư Văn Gia bằng đầu ngón tay, “Mấy lời này lại khiến em không chịu nổi hả?”
Dư Văn Gia nhìn anh chăm chú, trong mắt như nổi sóng.
Khi được Dư Văn Gia bế lên lúc nãy, Trì Kính đã cảm nhận được, giờ anh chống tay lên thành bồn, co chân lại, đầu gối khẽ cọ vào chỗ mẫn cảm của cậu.
“Em muốn anh không?” Trì Kính ngẩng mắt hỏi.
Dư Văn Gia gần như phát điên.
Trì Kính ôm cổ cậu, thì thầm bên tai: “Mình làm nhé?”
Nhưng ngày mai Trì Kính còn phải đi làm, giờ cũng không còn sớm, mà cả hai lại chưa có kinh nghiệm, nếu thực sự làm thì không biết sẽ tốn bao lâu mới xong.
Cuối cùng, Dư Văn Gia vẫn không làm thật. Không chỉ vì thiếu kinh nghiệm, mà cả những thứ cần thiết trong nhà cũng không có, cậu sợ sẽ làm Trì Kính bị thương. Cậu ôm Trì Kính xuống khỏi bồn rửa mặt, bế anh vào buồng tắm, mở vòi sen để hơi nước nóng lấp đầy không gian nhỏ hẹp.
Dư Văn Gia ép Trì Kính vào cửa kính, cuối cùng để anh dùng tay giúp mình. Trì Kính hỏi cậu thật sự không làm à? Dư Văn Gia lắc đầu: “Không. Ngày mai anh còn phải đi làm, em sợ anh không xuống giường được.”
Chỉ dùng tay thôi thì vẫn chưa đủ. Trì Kính bị Dư Văn Gia lật người lại, ép vào tường, phía sau gáy bị cậu hôn đến mức ướt đẫm.
Trì Kính dùng đùi kẹp lấy nơi mẫn cảm của Dư Văn Gia, hơi thở nặng nề của cậu rơi vào tai anh, như đốt cháy cả người.
Thật ra cả hai đều không hề suy nghĩ gì về chuyện ai trên ai dưới, trong lúc thân mật, cơ thể họ tự nhiên tìm được câu trả lời.
Trì Kính biết Dư Văn Gia muốn mình, mà anh cũng sẵn lòng trao cho cậu.
Họ không làm gì quá mức, nhưng đến lúc kết thúc cũng đã gần mười hai giờ đêm.
Trì Kính không mặc quần, nằm trên giường, còn Dư Văn Gia ngồi bên cạnh nhẹ nhàng thoa thuốc lên đùi anh. Lúc nãy quấn quýt hơi lâu một chút, mặt trong đùi Trì Kính bị cọ xát đến mức rát đỏ cả lên.
Suy tính của Dư Văn Gia hoàn toàn chính xác, nếu thực sự làm đến cùng, thì e là ngày mai Trì Kính chẳng thể đi làm nổi.
“Đau không?” Dư Văn Gia hỏi.
“Có hơi hơi.”
Dư Văn Gia cúi xuống, bất ngờ thổi một hơi lên vùng da đang đỏ ấy.
Chân Trì Kính lập tức co lại theo phản xạ, nghiêng người sang một bên để che đi, bật cười hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Thổi cho anh đỡ đau.”
“Em thổi làm lông tơ anh dựng hết cả lên này.”
Dư Văn Gia lại cố ý thổi thêm mấy lần. Trì Kính nổi hết da gà, đẩy mặt cậu ra, vừa cười vừa nói: “Tha cho anh đi. Đừng thổi nữa.”
Dư Văn Gia đặt tuýp thuốc lên tủ đầu giường, sau đó nằm xuống bên cạnh Trì Kính. Trì Kính định ngồi dậy mặc quần thì bị cậu kéo lại, ôm vào lòng: “Đừng mặc nữa, cứ để vậy ngủ đi.”
Tay cậu nhẹ nhàng vu.ốt ve đùi anh: “Mới có thế đã làm anh bị thương rồi. Sao mà da mềm thế không biết.”
Trì Kính cười đáp: “Là do em mạnh tay quá, liên quan gì đến da anh.”
“Cũng tại anh dụ dỗ em.” Dư Văn Gia cúi mắt nhìn anh, “Toàn nói mấy câu khiến người ta không chịu nổi.”
Trì Kính bật cười: “Tại vì thích em nên mới muốn trêu em.”
Rồi anh lại nói tiếp: “Còn một câu nữa, lúc nãy anh chưa kịp nói.”
Dư Văn Gia hỏi: “Câu gì?”
Trì Kính kéo tay Dư Văn Gia đặt lên ngực mình, nghiêng người ghé sát tai cậu, thì thầm: “Trong lòng anh cũng có em, mãi mãi đều có.”