Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 63

Văn Gia nhà chúng ta từ nhỏ đã muốn cưới con rồi…

Đây không phải lần đầu Dư Văn Gia đánh nhanh thắng nhanh như vậy. Trước đây khi thông báo với người lớn về việc sẽ kết hôn với Trì Kính, cậu cũng thẳng thắn dứt khoát, rất thật lòng và rõ ràng.

Nụ hôn bất ngờ vừa rồi khiến Trì Kính nhớ lại màn cầu hôn vào sinh nhật năm ngoái - cũng đột ngột, không hề báo trước, khiến người ta không kịp phản ứng.

Trì Kính nhìn cậu, không nhịn được bật cười: “Hôm nay em đâu có uống rượu…”

“Con…” Mẹ Trì vẫn còn hơi bối rối. Nụ hôn của Dư Văn Gia và những lời cậu vừa nói thật sự là lời giải thích rõ ràng nhất. Phản ứng tự nhiên của Trì Kính cũng không thể giả vờ được, nếu hai người không có tình cảm, chắc chắn Trì Kính sẽ không như thế. “Hai đứa…”

“Tụi con rất yêu nhau mà.” Trì Kính nắm lấy tay Dư Văn Gia, khẽ bóp các ngón tay cậu, “Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa. Mẹ nhìn thử xem, Văn Gia nhà con có giống người có thể rời xa con không? Từ nhỏ đã muốn lấy con rồi.”

Nghe vậy, mẹ Trì liếc anh một cái, gương mặt lộ ra vẻ muốn cười nhưng cố nén: “Đúng là chẳng nghiêm chỉnh gì cả, giống y hệt em trai con.”

“Con nói chuyện nghiêm túc mà.” Trì Kính đáp, gương mặt vẫn đầy vẻ chân thành.

Mẹ Trì nhìn cả hai vài giây rồi nói: “Miễn hai đứa sống tốt với nhau là được.”

Nhìn tụi nhỏ tình cảm như vậy, bà cũng chẳng còn gì phải lo nữa. Thật ra ngay từ đầu bà cũng không định can thiệp, chỉ đang cố tự tiêu hóa hết chuyện này thì hai đứa nhỏ đã về rồi. Bà lại là người tính tình nóng nảy, lời đến miệng thì khó mà nhịn.

Những chuyện khác bà không hỏi nữa, tất cả đều không quan trọng, hai đứa nhỏ hạnh phúc là quan trọng nhất.

Mẹ Trì không nấn ná lâu. Trì Kính định lái xe đưa bà về, bà lại từ chối. Vốn dĩ bà không phải người hay làm phiền con cái, mà nhà Trì Kính lại gần trạm tàu điện, bà đi về bằng tàu rất tiện.

“Đi xe vẫn tiện hơn mà.” Trì Kính nói.

“Đã bảo không cần rồi.” Mẹ Trì đang thay giày ở cửa, “Ở nhà với Văn Gia của con đi, nhé.”

Khi nói, bà cố tình nhấn mạnh mấy từ “Văn Gia của con”, khiến Trì Kính bật cười: “Nghe câu đó cứ thấy là lạ ấy mẹ?”

Mẹ Trì trêu lại: “Ơ kìa, chẳng phải Văn Gia nhà con không rời nổi con sao.” Nói xong bà lại liếc nhìn Dư Văn Gia đang đứng sau lưng Trì Kính. “Phải không, Văn Gia?”

Trong mắt Dư Văn Gia ánh lên một nụ cười nhẹ, cậu gật đầu: “Phải ạ.”

Trì Kính cười thêm một lúc rồi mới nói: “Mẹ, có chuyện này con vẫn nên nói với mẹ một tiếng.”

“Nói đi.”

“Giờ con là người đã có gia đình rồi, đúng không ạ?”

Mẹ Trì dường như đoán được anh định nói gì, xua tay bảo: “Không nghĩ tới chuyện riêng tư của tụi con là lỗi của mẹ. Mẹ nhận phê bình. Sau này mẹ sẽ không vào phòng của hai đứa nữa.”

Sau khi Trì Kính và Dư Văn Gia kết hôn, thật ra mẹ Trì rất ít khi tới chơi, nhất là lúc cả hai không có ở nhà thì gần như chẳng bao giờ đến. Trước đây bà vẫn quen tay giúp Trì Kính dọn dẹp phòng, hôm nay cũng theo thói quen mà xếp quần áo vào tủ, nhất thời quên mất giờ anh đã có gia đình, làm thế có phần không tiện.

“Có phê bình mẹ đâu.” Trì Kính bật cười, “Chỉ là nhắc nhẹ một câu thôi mà.”

Mẹ Trì “ôi” một tiếng: “Mẹ quen tay rồi. Lúc nãy cũng chẳng nghĩ gì nhiều.”

“Con biết mà.” Trì Kính bước tới, khoác vai mẹ ôm nhẹ một cái, “Cảm ơn mẹ đã vất vả vì tụi con.”

Mẹ Trì khẽ cười, vỗ vỗ tay anh: “Hai đứa sống với nhau vui vẻ là mẹ vui rồi.”

Sau khi mẹ Trì ra về, Dư Văn Gia bước lại từ phía sau, vòng tay ôm lấy Trì Kính.

Trì Kính nghiêng đầu, má chạm nhẹ vào cổ cậu, cười hỏi: “Hồi nãy sao lại hôn bất ngờ vậy? Cái kiểu đánh nhanh thắng nhanh của em đúng là không biết né đường nào.”

“Em cũng không nghĩ gì nhiều.” Dư Văn Gia thật sự là như vậy. Trong chuyện tình cảm, cậu vốn hơi ngay thẳng quá mức, có lúc còn hơi ngốc nghếch nữa.

“Anh bảo muốn hôn mà, em chỉ nghe lệnh của anh thôi.”

Trì Kính bật cười: “Anh ra lệnh cho em lúc nào chứ?”

“Thì chính là lúc nãy đó.” Dư Văn Gia dùng chóp mũi cọ nhẹ lên má anh, “Em hôn đâu có tệ? Còn giúp anh khỏi phải giải thích với mẹ nữa đấy.”

“Không biết ngượng à.” Trì Kính nói.

“Em có biết ngượng bao giờ đâu.” Dư Văn Gia đáp lại rất đàng hoàng.

Trì Kính bật cười khẽ, quay sang bóp nhẹ má cậu: “Em đừng làm như anh chưa từng thấy em ngượng ngùng ấy.”

Dư Văn Gia lại vòng tay ôm Trì Kính, kéo anh vào lòng: “Đừng chỉ nhớ mỗi chuyện em hôn anh, những lời em nói cũng nhớ cho kỹ vào.”

“Nhớ kỹ rồi mà.” Trì Kính cũng vòng tay ôm cậu, “Anh biết, Văn Gia nhà chúng ta từ nhỏ đã muốn cưới anh rồi.”

“Anh biết vậy là tốt.”

---

Tuần này là sinh nhật của Trì Minh. Y là người ham vui nên sinh nhật không tổ chức ở nhà mà đặt một nhà hàng bên ngoài, rủ đám bạn thân đến ăn uống. Hai ngày này Trì Kính đang công tác xa, đúng hôm sinh nhật Trì Minh vẫn chưa về được.

Sáng sớm anh đã gửi bao lì xì mừng sinh nhật cho Trì Minh. Trì Minh nhận ngay rồi nhắn lại: “Hôm nay anh có về không?”

Trì Kính: “Có, chắc sẽ về trễ.”

Trì Minh: “Về sớm thì ghé luôn, em gửi định vị cho.”

Sinh nhật Dư Văn Gia cũng sắp đến, cậu và Trì Minh sinh sát ngày nhau, cách nhau đúng hai tuần.

Hôm nay Dư Văn Gia không tăng ca, lúc tan làm được Trì Minh lái xe đến bệnh viện đón, sau đó cùng nhau đến chỗ đã đặt tiệc.

Trên xe của Trì Minh còn có một người nữa, là Thẩm Tĩnh Tư, sếp lớn ở công ty Trì Minh. Dư Văn Gia có quen biết nhưng không thân lắm. Lên xe hai người chỉ chào nhau xã giao.

Thẩm Tĩnh Tư ngồi ghế sau, nên Dư Văn Gia ngồi ghế phụ.

Cậu đưa hộp quà đã chuẩn bị cho Trì Minh ra ghế sau. Trì Minh quay lại cười hỏi: “Quà gì đó?”

“Tự mở ra mà xem.”

“Thẩm tổng, anh mở giùm tôi đi.” Trì Minh nói.

Thẩm Tĩnh Tư đang chăm chú nhìn máy tính, không ngẩng đầu: “Tự mở đi.”

“Giờ tôi đang lái xe còn gì. Anh mở giúp tôi với, nhanh lên, Thẩm tổng.”

“Người ta tặng quà cho cậu, tôi mở có hợp lý không?”

“Có gì đâu mà không hợp lý, bác sĩ Dư nhà tôi chẳng để tâm mấy chuyện đó đâu.”

Không mở giúp thì chắc Trì Minh sẽ càm ràm cả quãng đường. Cuối cùng Thẩm Tĩnh Tư cũng giúp y bóc quà. Món quà là một bộ mô hình Gundam, mẫu này Trì Minh chưa có nên rất ưng ý.

“Còn anh tôi đâu rồi, liên lạc chưa?” Trì Minh quay sang hỏi Dư Văn Gia, “Ảnh không trả lời tin nhắn tôi.”

Dư Văn Gia lắc đầu, cúi xuống nhắn cho Trì Kính: “Bao giờ anh về?”

Trì Kính đang bận nên chưa trả lời.

Bữa tiệc sinh nhật có hai bàn khách, Dư Văn Gia ngồi cùng bàn với Trì Minh. Bên cạnh y có một chỗ trống, là để dành cho Trì Kính.

Dư Văn Gia nhắn tin lúc 5 giờ rưỡi, đến nửa tiếng sau Trì Kính mới trả lời: “Vừa ra sân bay.”

Dư Văn Gia: Bao giờ đến nơi? Để em ra đón.

Trì Kính: Không cần đón. Còn chưa chắc giờ hạ cánh nữa.

Trì Kính: Tiệc của Trì Minh bắt đầu chưa?

Dư Văn Gia: Bắt đầu rồi.

Trì Kính: Vậy em ăn uống vui vẻ nhé.

Bàn tiệc chỉ còn mỗi chỗ cạnh Dư Văn Gia là trống, có người hỏi Trì Minh: “Còn ai chưa đến hả? Ghế này còn trống nè.”

Trì Minh đáp: “Anh tôi.”

Khi giới thiệu vòng tròn bạn bè, đến lượt Dư Văn Gia, Trì Minh không nói là bạn, cũng không nói là bạn học, chỉ nói: “Đây là anh rể của tôi.”

Trì Minh chưa biết rằng Trì Kính và “anh rể” giờ đã thật sự đến với nhau, nhưng bản thân lại rất thích làm quân sư ngầm.

Dư Văn Gia vốn không biết uống rượu, tửu lượng cực kỳ tệ. Nhưng hôm nay trên bàn có món bò sốt vang, ban đầu cậu không nhận ra vị rượu, ăn hơi nhiều một chút mới thấy choáng váng, phải ngồi chống đầu nghỉ ngơi.

“Sao thế?” Trì Minh ghé lại hỏi.

Dư Văn Gia cúi đầu, mắt cũng nhắm lại: “Chóng mặt.”

“Sao lại chóng mặt? Cậu có uống rượu đâu.” Trì Minh nhìn ly của cậu rồi hỏi.

“Trong đồ ăn có rượu.” Dư Văn Gia vịn mép bàn đứng dậy, định đi vệ sinh.

Tửu lượng của Dư Văn Gia thế nào Trì Minh đương nhiên biết rõ. Cậu mà cứ thế này là lát nữa sẽ gục luôn. Trì Minh vội đứng dậy đỡ cậu, nói: “Trên lầu có phòng, cậu lên đó nghỉ một lát đi.”

Trì Minh chào mọi người rồi dìu Dư Văn Gia lên tầng trên nghỉ ngơi.

Trì Kính hạ cánh lúc 7 giờ rưỡi, gọi điện cho Dư Văn Gia nhưng không ai nghe máy, cuối cùng đành gọi cho Trì Minh.

Bữa tiệc bên phía Trì Minh vẫn chưa kết thúc, y lập tức giục Trì Kính đến nhanh lên.

“Văn Gia đâu?” Trì Kính hỏi, “Anh gọi em ấy mãi mà không được.”

“Ngủ rồi, ăn phải ít bò sốt vang là choáng luôn.”

“Ngủ ở đâu?”

“Ở chỗ em, tầng trên, đang ngủ trong phòng.”

Trì Kính liền gọi một chiếc xe đến đó.

Anh là người đến cuối cùng. Khi bước vào phòng tiệc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.

Trì Minh đứng dậy giới thiệu: “Anh tôi.”

Trì Kính mỉm cười lịch sự, gật đầu chào mọi người rồi đi về phía Trì Minh, khẽ hỏi: “Em ấy đâu rồi?”

“Vẫn đang ngủ trên lầu.”

“Phòng nào? Dẫn anh lên.”

Trì Minh vẫn ngồi đó, ngước mắt nhìn anh, nhướng nhẹ mày: “Không ăn chút gì sao?”

“Phải xem em ấy thế nào đã.”

Trì Minh gọi nhân viên phục vụ đến, nhờ dẫn Trì Kính lên lầu. Đây là khách sạn kiểu hội quán, tầng trên có phòng nghỉ cho khách.

Trì Kính quẹt thẻ mở cửa phòng. Trong phòng chưa bật đèn, anh bước nhẹ đến bên giường, cúi xuống nhìn.

Anh không lên tiếng, nhưng Dư Văn Gia đã tỉnh. Mặc dù mắt vẫn nhắm, cậu biết người đang đứng trước giường là Trì Kính, do nhận ra mùi hương quen thuộc trên người anh.

Trì Kính vừa định quay đi, giây tiếp theo liền bị người trên giường nắm chặt tay kéo lại, kéo cả người ngã xuống giường.

Trì Kính ngã nhào lên người Dư Văn Gia. Cậu ôm lấy gáy anh, môi áp sát vành tai, hơi thở nóng hổi, giọng khàn khàn nói: “Không được đi đâu hết.”

Bình Luận (0)
Comment