Đừng giả vờ nữa. Cứ nhõng nhẽo với anh đi
Trì Kính mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo phông và quần thể thao. Ánh mắt anh vô tình lướt qua góc trên cùng của tủ, phát hiện một con gấu bông, đó là một chú gấu trắng mặc bộ đồ phi hành gia.
Trì Kính cũng có một con giống hệt, nhưng là màu nâu. Hai con là một cặp. Đó là món quà đầu tiên Dư Văn Gia tặng anh vào ngày Tết năm anh học lớp 10. Khi đó, Dư Văn Gia đang học lớp 8, mới chuyển đến sống với ông nội được khoảng một năm.
Trì Kính lấy con gấu xuống, nhìn nó một lúc, ngón tay khẽ gõ lên đầu chú gấu.
Rồi anh đặt nó trở lại chỗ cũ, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Đi câu cá đổ khá nhiều mồ hôi, Trì Kính tranh thủ gội đầu luôn. Thời tiết bắt đầu oi bức, ở trong phòng tắm lâu khiến người ngột ngạt, nên tắm xong anh không sấy tóc, cứ thế đội khăn lên đầu, tóc vẫn còn ướt, quay lại phòng.
Dư Văn Gia vừa về đến nhà cách đây ba phút, lúc này đang ở trong phòng. Tầm nhìn của Trì Kính bị khăn chắn bớt, nên khi vừa mở cửa, khóe mắt chỉ thấy thấp thoáng bóng người ngồi ở mép giường, khiến anh hơi dừng lại, ngẩn ra một chút.
Dư Văn Gia đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe tiếng liền ngẩng lên.
“Làm anh hết hồn…” Trì Kính kéo khăn trên đầu ra sau, tiện tay đóng cửa phòng lại.
“Vậy mà đã hết hồn rồi à? Nếu em đi thẳng vào phòng tắm chắc anh phải giật mình gấp đôi mất.”
“Em không dọa được anh đâu,” Trì Kính cười, “anh khoá cửa phòng tắm rồi, em vào không nổi.”
“Đừng xem thường sức và mánh khóe của người trẻ tuổi.” Dư Văn Gia đặt điện thoại lên giường, nhìn anh, “Lại đây.”
Trì Kính bước đến, đứng trước mặt cậu, cong mắt cười: “Đến rồi đây.”
“Muốn ôm anh một cái.” Dư Văn Gia nói.
Cạnh giường là một mảng tường kính sát sàn, rèm chưa kéo, từ trong phòng có thể nhìn ra vườn bên ngoài. Trì Kính đi kéo rèm lại, còn định quay ra khóa cửa, nhưng vừa xoay người đã bị Dư Văn Gia kéo tay ôm chặt vào lòng.
Trì Kính ngồi phịch lên người cậu, Dư Văn Gia vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, đầu khẽ dụi vào gáy anh. Trì Kính vừa tắm xong, trên người còn vương mùi sữa tắm dịu nhẹ, tóc vẫn còn nhỏ nước, cổ mát lạnh.
Trì Kính bật cười: “Cho anh khóa cửa cái được không?”
“Không ai vào đâu.” Dư Văn Gia ôm chặt không buông.
“Nhỡ đâu có thì sao?”
“Em có làm gì đâu.” Dư Văn Gia nghiêng đầu nhìn anh, “Anh nghĩ em định làm gì?”
Trì Kính khẽ cười: “Em nghĩ mình không làm gì à?”
“Em làm gì chứ,” Dư Văn Gia hôn nhẹ lên cổ anh, “ôm một cái thôi mà.”
Trì Kính cười, không nói gì nữa, cứ để cậu ôm mình như thế. Anh hơi ngửa đầu ra sau: “Giúp anh lau tóc đi.”
Dư Văn Gia khẽ “ừ”, lấy khăn nhẹ nhàng lau tóc cho anh.
Tối nay cả nhà ăn cơm cùng nhau. Trước khi về, Trì Kính nói với Dư Văn Gia: “Anh về nhà lấy chút đồ.”
Dư Văn Gia đi cùng anh về nhà cũ. Thấy anh vào phòng, mở tủ quần áo, lôi từ tầng dưới cùng ra một chiếc hộp. Trì Kính mở hộp lấy ra chú gấu phi hành gia mà nhiều năm trước Dư Văn Gia tặng mình.
Dư Văn Gia nhìn chú gấu trong tay anh, thoáng vẻ sửng sốt.
Trì Kính giữ gìn rất cẩn thận, còn để riêng trong một chiếc hộp nhựa trong suốt. Những năm qua dù đi đâu, chú gấu vẫn luôn ở lại căn phòng này, cất cùng với những ký ức thời niên thiếu của anh.
“Đi lấy chú gấu trong phòng em đi.” Trì Kính giơ gấu lên trước mặt cậu lắc lắc, “Đem cả hai về nhà mình.”
Dư Văn Gia nhìn chú gấu trong tay Trì Kính rất lâu, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Hai người đi trong con ngõ nhỏ, mỗi người cầm một chú gấu. Trì Kính cúi đầu nhìn chú gấu trong tay, không khỏi nhớ lại chuyện cũ.
“Còn nhớ có lần em giận, sau đó ném nó vào thùng rác không?” Trì Kính mở lời hỏi.
Dư Văn Gia im lặng một lúc, nói: “Không nhớ.”
Trì Kính bật cười, quay sang nhìn cậu: “Thật sự không nhớ hả, hay giả vờ quên?”
“Không muốn nhắc tới.”
“Sao lại không muốn?”
“Không có gì đáng nói cả.”
“Nhưng anh lại muốn nói.” Trì Kính dừng bước, “Văn Gia.”
Dư Văn Gia cũng dừng lại, nhìn anh.
“Lúc đó có phải em tưởng anh đang quen cô gái khác không?” Trì Kính hỏi.
Dư Văn Gia đáp: “Phải.”
“Anh không có đâu.” Trì Kính nói, “Triệu Vũ Phi chỉ là bạn của anh thôi.”
“Em biết mà.”
Từ buổi tiệc kỷ niệm trường lần trước, Dư Văn Gia đã hiểu. Cái cách Trì Kính và Triệu Vũ Phi cư xử với nhau rõ ràng không giống như từng là người yêu. Tất nhiên, dù có hay không thì với Dư Văn Gia lúc này cũng chẳng còn quan trọng nữa. Trì Kính trước kia từng yêu ai, từng quen ai, tất cả đều không còn là vấn đề. Cậu đã có Trì Kính rồi, và cả tương lai của anh nữa. Quá khứ ra sao, không đáng để cậu bận tâm.
“Em biết từ lúc nào?” Trì Kính hỏi, “Tự nghĩ ra à?”
“Ừm.” Dư Văn Gia nắm tay anh, tiếp tục bước về phía trước.
Nghĩ tới chuyện ngày trước Dư Văn Gia từng vì hiểu lầm mà giận tới mức âm thầm chịu đựng, Trì Kính lại thấy xót xa. Anh bóp nhẹ mấy ngón tay cậu, nói: “Sao lúc đó em không hỏi thẳng anh?”
“Em sợ nghe câu trả lời mà mình không muốn nghe. Em cũng không muốn tận tai nghe anh nói anh đang ở bên người khác.”
“Vậy nên em mới không muốn nhắc tới chuyện này.” Dư Văn Gia quay đầu nhìn Trì Kính, “Vì nhắc đến, lại khiến em nhớ tới những năm tháng đã bỏ lỡ.”
“Trước kia, em luôn quá cẩn trọng.”
Trì Kính mỉm cười, siết chặt tay cậu: “Nhưng chính em cũng nói là ‘trước kia’ mà.”
Dư Văn Gia khẽ “ừ” một tiếng: “Vậy nên những chuyện đó không còn quan trọng nữa, không cần phải nhắc lại.”
Hai người nắm tay nhau, chậm rãi bước qua con ngõ nhỏ. Họ vừa nhìn về phía trước, vừa cùng nhau tiến về hướng đó.
Trì Kính mới về nước được mấy hôm, đến thứ tư lại ra nước ngoài, đến một quốc đảo miễn visa để dự lễ khánh thành lãnh sự quán. Chuyến công tác này khiến anh bỏ lỡ sinh nhật của Dư Văn Gia.
Sinh nhật Dư Văn Gia rơi vào thứ sáu, hôm đó Trì Kính vẫn còn ở nước ngoài. Đúng nửa đêm, anh gửi cho cậu một tin nhắn thoại chúc mừng, buổi tối lại gọi video cho cậu từ khách sạn.
Dù Trì Kính không ở nhà, sinh nhật của Dư Văn Gia cũng không hề cô đơn. Có bao nhiêu người lớn trong nhà, tất nhiên sẽ không để cậu thiệt thòi.
Khi Trì Kính gọi tới, Dư Văn Gia đang dọn hành lý, ngày mai cậu sẽ đi công tác ngắn ngày cùng giáo sư Tề, tham dự một hội nghị học thuật ở địa phương.
Cậu dựng điện thoại lên giường, bật video, rồi tiếp tục ngồi xổm dưới đất thu xếp hành lý.
“Chúc mừng sinh nhật, Văn Gia.” Trì Kính vừa về đến khách sạn là gọi ngay cho cậu. Trong video, anh vừa đi vừa nói, khung hình từ cửa phòng chuyển sang giường.
Bên đó gần như không lệch múi giờ với trong nước, Dư Văn Gia nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ tối.
“Giờ mới xong việc à?” Dư Văn Gia hỏi.
“Vừa dự xong một buổi tiệc rượu.” Trì Kính cởi cà vạt treo lên mắc áo, thấy Dư Văn Gia trong video đang xếp quần áo vào vali, liền hỏi, “Sao lại thu dọn hành lý? Sắp đi công tác hả?”
“Ngày mai em phải đi tỉnh ngoài dự hội nghị.” Dư Văn Gia nói.
“Đi mấy ngày?”
“Hội nghị kéo dài hai ngày, chắc ngày thứ ba là về.”
“Anh đi tắm đi,” Dư Văn Gia sợ anh mệt, “tắm xong nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Không muốn nói chuyện với anh thêm lát à?”
“Sợ anh mệt.” Dư Văn Gia ngẩng lên nhìn người trong video, “Đợi anh về chúng ta có cả đống thời gian để nói, không vội.”
Mỗi lần Trì Kính đi công tác là lại thế, cậu sợ làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của anh.
“Sao em không hỏi khi nào anh về?” Trì Kính hỏi.
“Không hỏi.” Dư Văn Gia cúi đầu gấp quần áo, “Khi nào anh về cứ nói trước với em một tiếng, em ra đón.”
Trì Kính nằm xuống giường, giơ điện thoại lên trước mặt, im lặng một lúc rồi bất chợt hỏi: “Văn Gia, anh cứ đi khắp nơi thế này, có làm em cảm thấy không yên tâm không?”
Động tác của Dư Văn Gia khựng lại, cậu ngẩng đầu nhìn vào màn hình.
Câu hỏi này lại quay về nỗi lo ban đầu của Trì Kính.
Giờ chỉ là thỉnh thoảng công tác thôi, nhưng sau này hết nhiệm kỳ, có thể anh sẽ phải thường trú ở một đất nước khác. Tương lai chưa thể nói trước điều gì.
“Muốn nghe nói thật hay lời dễ nghe?” Dư Văn Gia hỏi.
Trì Kính cười: “Em nói xem?”
“Thật lòng thì, đương nhiên là có.” Dư Văn Gia nhìn anh, “Vậy còn anh, có bao giờ cảm thấy em quá bám dính, khiến anh thấy mệt không?”
Trì Kính lắc đầu: “Không.”
“Thật sự không có sao? Em thấy anh đã có vẻ mệt rồi đấy.” Dư Văn Gia đóng vali lại, cầm điện thoại trên giường rồi bước đến bên cửa sổ, “Đừng áp lực vì em, cũng đừng lo em có yên tâm hay không. Anh cứ đi theo con đường của anh, đừng để ý đến em. Anh đi đâu thì em vẫn ở đây. Em không thể đi theo anh, nhưng anh cũng không thể bỏ rơi em. Những lời này em đã nói với anh từ lâu, anh quên rồi à?”
Trì Kính gật đầu: “Nhớ mà.”
“Nhớ là được.”
“Anh sẽ không bỏ rơi em.” Trì Kính nói, “Mãi mãi cũng không.”
Dư Văn Gia khẽ “ừ”: “Em biết.”
Trì Kính từ trên giường ngồi dậy: “Còn một chuyện nữa anh muốn nói.”
“Ừ, anh nói đi.”
“Sao cứ mỗi lần anh đi công tác là em lại lạnh lùng vậy?”
“Hửm?”
“Khác hẳn ngày thường, nói chuyện cũng dè chừng. Là sợ anh nghĩ em nhõng nhẽo quá hả?”
“Đúng vậy, sợ anh thấy phiền.” Dư Văn Gia làm ra vẻ nghiêm túc, “Nếu anh thấy không cần thiết thì em sẽ không giả vờ nữa.”
Trì Kính bật cười: “Đừng giả vờ nữa. Cứ nhõng nhẽo với anh đi.”
“Được thôi.”
Cuộc gọi video lần đó, hai người nói chuyện gần nửa tiếng. Trước khi tắt máy, Trì Kính nói với Dư Văn Gia: “Chúc mừng sinh nhật em, Văn Gia. Dù sau này anh có đi đâu, em cũng đừng thấy bất an. Anh là của em. Anh sẽ không bao giờ rời xa em.”