Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Chương 8

Lúc Trì Kính vừa mới về nước, công việc bàn giao rất bận rộn, anh cũng lấy đó làm lý do để từ chối vài buổi xem mắt.

Nhưng chuyện xem mắt đâu thể trốn mãi được. Dạo gần đây đỡ bận hơn, mẹ anh lại bắt đầu tăng cường “ép tiến độ”. Mà người thật sự đứng sau chuyện này là bà ngoại anh, phần lớn các buổi xem mắt đều do bà sắp xếp. Nhìn cháu trai sắp bước sang tuổi ba mươi mà vẫn chưa lập gia đình, bà sốt ruột lắm rồi.

Vậy là chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Trì Kính đã đi xem mắt ba lần, lần nào cũng gặp một buổi rồi chẳng có kết quả gì. Anh từ chối nhanh, mẹ anh sắp xếp cũng nhanh, vậy nên tần suất cứ thế mà tăng lên.

Hôm đó Trì Kính hỏi mẹ có thể cho anh thở một chút không, mẹ anh đáp: “Với tốc độ từ chối của con thì thời gian thở còn chẳng đủ đấy chứ.”

Lúc đó Trì Kính vừa buồn cười vừa tức, định cứng rắn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của bà ngoại, anh lại không đành lòng. Anh từ chối được mẹ, chứ với bà ngoại cứ mềm mỏng dai dẳng thế kia, anh chịu không nổi.

Hôm nay lại có một buổi xem mắt nữa. Trì Kính gặp cô gái đó cùng ăn một bữa cơm. Cô làm việc ở viện nghiên cứu tế bào, nhỏ hơn anh vài tuổi, tính cách khá trầm, suốt bữa ăn nói không nhiều. Vì trò chuyện ít nên buổi hẹn cũng kết thúc sớm.

Thật ra Trì Kính là người khá hoạt ngôn. Làm công việc thường xuyên tiếp xúc với đủ loại người, tìm chuyện để nói không khó với anh. Nhưng hôm nay chỉ xem như đi cho có lệ, nên anh cũng không chủ động tạo bầu không khí, càng ít lời càng tốt, kết thúc sớm là hay nhất.

Trước khi chia tay, Trì Kính hỏi cô gái đến đây bằng gì, có cần anh lái xe đưa về không, cô nói mình tự lái xe. Hai người không trao đổi thông tin liên lạc, Trì Kính tưởng thế là xong rồi, ai ngờ lúc chia tay, cô bỗng đỏ cả tai hỏi anh có muốn đi xem phim không. Vừa hỏi xong, cô cúi đầu nhìn điện thoại, không bao lâu sau thì cả mặt cũng đỏ lên.

Cô cứ lướt điện thoại mãi, đầu không hề ngẩng lên. Trì Kính cũng không rõ là cô đang tìm phim hay chỉ đang ngại nhìn anh.

Đúng lúc đó, điện thoại của Trì Kính reo lên. Anh nhìn màn hình rồi nói: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.”

Là cuộc gọi của Trì Minh, đến thật đúng lúc. Trì Minh hỏi anh đang ở đâu, có rảnh không.

“Làm gì?”

“Em vừa xuống máy bay, đang ở sân bay. Nếu anh rảnh thì qua đón em, không thì em gọi taxi cũng được.”

“Biết rồi, lát nữa anh qua.”

Trì Kính cúp máy, lấy lý do chính đáng từ chối cô gái: “Xin lỗi, tôi phải ra sân bay đón em trai, chắc không đi xem phim được.”

“Không sao đâu, không sao đâu.” Cô gái vội xua tay, chút ngượng ngùng hiện rõ trên mặt. “Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, anh có việc thì đi trước đi, tôi cũng về nhà đây.”

“Ừ, đi đường cẩn thận.”

“Ừm, anh cũng vậy.”

Đến nước này rồi, cô cũng đã nhận ra Trì Kính không có ý gì với mình, cuối cùng cũng không hỏi xin thông tin liên lạc.

Trì Kính đến sân bay đón Trì Minh. Trì Minh vừa lên xe liền bảo anh chở đến trường của Dư Văn Gia, nói là đã hẹn nhau đi ăn khuya. Y cũng rủ Trì Kính đi cùng, nhưng anh từ chối, vừa ăn tối xong, ăn thêm bữa khuya nữa thì không nổi.

“Trợ lý của em đâu? Đi công tác một mình à?” Trì Kính hỏi.

“Ừ, lần này không dẫn ai theo.” Trì Minh cúi đầu xem điện thoại, rồi lèm bèm, “Anh ơi là anh, anh trai tốt của em ơi, bình thường có thể chịu khó đọc wechat không? Nhắn tin cho anh chẳng bao giờ thấy trả lời, không gọi điện thì chẳng liên lạc nổi.”

“Vậy em cứ gọi điện luôn cho nhanh.”

“Chuyện bé như hạt mè cũng gọi điện à? Mà anh có bao giờ đọc wechat đâu, đúng không?”

“Ừ, ít khi xem lắm.”

Nói đúng hơn là gần như không dùng, trước đây ở nước ngoài chẳng mấy khi cần dùng app nhắn tin trong nước, giờ về rồi vẫn chưa quen.

“Thôi đổi sang dùng điện thoại người già đi, hợp với anh hơn, xài smartphone phí lắm.”

Trì Kính quay sang liếc y một cái.

Sắp tới trường, Trì Kính hỏi: “Ký túc xá của Văn Gia ở đâu? Gần cổng trường không?”

“Cậu ấy còn đang ở phòng thí nghiệm, cách cổng trường khá xa. Anh cứ lái xe vào thẳng đi.” Trì Minh vừa nói vừa mở wechat, tìm tài khoản công khai của trường Dư Văn Gia, “Em đặt lịch vào trường trên wechat đây.”

Trì Minh chỉ đường, Trì Kính lái xe thẳng đến khu phòng thí nghiệm của Học viện Y. Anh hỏi Trì Minh: “Em đến đây thường xuyên à?”

“Cũng không hẳn, chỉ là từng đến vài lần, có lúc đến đón cậu ấy nên nhớ được đường.”

Trì Kính dừng xe trước cửa phòng thí nghiệm, chẳng bao lâu sau thì Dư Văn Gia bước ra, mở cửa xe và ngồi vào hàng ghế sau.

“Anh Kính.”

Trì Kính đáp lại, liếc nhìn kính chiếu hậu: “Muộn thế rồi còn làm thí nghiệm à? Hôm nay lại là thứ bảy.”

“Giáo sư mới mở một đề tài nghiên cứu, thường ngày phải đến bệnh viện, cuối tuần mới có thời gian làm.”

“Không phải em học chuyên ngành lâm sàng sao? Sao còn làm nghiên cứu nữa?”

“Vâng.” Dư Văn Gia gật đầu.

Trì Kính nhớ Dư Văn Gia học chương trình tiến sĩ chuyên sâu, trọng tâm học tập đáng lẽ phải là lâm sàng, không ngờ nghiên cứu cũng nặng nề như vậy.

“Cậu ấy vừa học lâm sàng vừa làm nghiên cứu,” Trì Minh chen vào, “gần như sắp thành thần rồi đấy.”

Ban đầu Dư Văn Gia vốn định theo hướng học thuật, nghiên cứu chuyên sâu, nhưng giáo sư của cậu lại không khuyến khích, hy vọng cậu tập trung vào lâm sàng. Không phải vì nghiên cứu không tốt, mà vì thời gian đào tạo một bác sĩ quá dài, nhất là bác sĩ phẫu thuật tim. Ba năm sau, ai biết cậu sẽ tiến bộ đến đâu? Với người có năng lực và tố chất như Dư Văn Gia, ở lại tuyến đầu điều trị sẽ có ý nghĩa hơn nhiều.

Trì Kính chở họ đến khu ăn đêm ngay sau trường, một con phố nhỏ với nhiều hàng quán. Trì Minh mới đi công tác từ miền Nam về, bên đó thời tiết ấm, lúc về vẫn mặc áo thun ngắn tay, giờ trời đã trở lạnh. Trước khi xuống xe, Trì Kính cởi áo khoác của mình ném qua cho Trì Minh.

“Mặc vào đi, kẻo cảm lạnh.”

Trì Minh khoác áo lên, bất ngờ giơ tay lên ngửi như một chú chó con. Mùi trên người Trì Kính, y quen thuộc quá rồi. Anh trai y vốn không xịt nước hoa, vậy mà hôm nay trên áo lại có mùi hương lạ. Trì Minh quay đầu nhìn Trì Kính: “Hôm nay anh xịt nước hoa à?”

Trì Kính hơi ngẩn ra: “Không. Làm sao vậy?”

“Trên áo anh có mùi thơm, kiểu mùi nước hoa ấy.” Trì Minh nheo mắt nhìn anh, “Vừa nãy ở với ai vậy?”

Trì Kính cũng chẳng giấu giếm: “Đối tượng xem mắt.”

“Vừa đi xem mắt về à, bảo sao.” Trì Minh từ ghế sau nghiêng người tới, chống tay lên lưng ghế, nghiêng đầu hỏi anh: “Có tiến triển gì không đấy?”

Mùi nước hoa còn dính lại trên áo, có vẻ là cũng tiếp xúc kha khá rồi.

“Tiến triển hay không liên quan gì đến em?” Trì Kính hất cằm, “Xuống xe.”

Trì Minh xuống xe trước, quay đầu lại thấy Dư Văn Gia vẫn còn ngồi trong xe.

“Anh Kính.”

“Ừ?” Trì Kính ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Dư Văn Gia đang ngồi ở ghế sau.

“Anh yêu rồi sao.” Dư Văn Gia mặt không biểu cảm nói.

Trì Kính ngạc nhiên một chút rồi bật cười: “Không đâu, em đừng nghe Trì Minh nói vớ vẩn.”

Vừa nãy lúc rời khỏi nhà hàng, cô gái đi xem mắt với anh không may vấp phải bậc thềm, anh tiện tay đỡ cô một cái. Trên áo có mùi nước hoa, chắc là lúc đó dính vào.

Dư Văn Gia “ừm” một tiếng, không hỏi thêm gì nữa, mở cửa xe bước xuống, nói với Trì Kính: “Anh lái xe cẩn thận nhé.”

“Lát nữa hai đứa về kiểu gì?” Trì Kính hỏi.

“Gọi xe.”

“Vậy được, anh đi trước đây.”

Trì Kính lái xe rời đi, vừa lái, trong lòng vừa mỉm cười, cảm thấy em trai mình vẫn chưa chững chạc được như Dư Văn Gia, cứ như một đứa trẻ.

Gần đây, Dư Văn Gia nhận thấy rất rõ tần suất Trì Kính đi xem mắt. Hôm đó đi ăn khuya, cậu nghe Trì Minh nói anh trai mình dạo này chắc cũng khá phiền lòng, vì trong nhà có hai vị trưởng bối rất sốt sắng chuyện tìm bạn đời cho anh.

Sau đó có một lần Dư Văn Gia đến thăm ông nội, ăn tối xong thì bà ngoại Trì Kính sang chơi, hai người lớn vừa trò chuyện vừa dần chuyển chủ đề sang chuyện chung thân đại sự của Trì Kính.

Một phần là vì bà ngoại sốt ruột, phần khác là do có quá nhiều người chủ động đến giới thiệu đối tượng cho Trì Kính. Người ta chân thành, cũng không tiện từ chối quá phũ phàng.

Dư Văn Gia nghe được một đoạn trong cuộc trò chuyện, nghe bà ngoại Trì nói thứ bảy tuần sau là ngày tốt, có thể sắp xếp vào hôm đó.

Mẹ Trì nói: “Hôm đó không được, con hỏi rồi, thứ bảy tuần sau Tiểu Kính bận, phải đến trường tham gia một hội nghị giao lưu gì đó.”

Lúc đó Dư Văn Gia định chào ông nội để ra về, mẹ Trì nghe vậy liền để ý đến cậu, nói luôn: “À đúng rồi! Ở trường của Gia Gia đấy, hình như là hội nghị giao lưu gì đó với người nước ngoài.”

Lúc nói xong bà cũng chẳng rõ là hội gì. Về đến nhà, Dư Văn Gia lên trang công khai của trường tìm theo từ khóa, thấy hôm đó đúng là có một sự kiện: “Sinh viên quốc tế trẻ đối thoại với nhà ngoại giao Trung Quốc.”

Hội nghị này không giới hạn người tham gia, chỉ cần đặt chỗ qua tài khoản công khai là được. Dư Văn Gia đăng ký luôn, chiều thứ bảy hôm đó cậu không ở lại phòng thí nghiệm mà đến dự.

Buổi hội nghị được tổ chức trong một giảng đường bậc thang, bên dưới là dãy ghế ngồi theo tầng, phía trên là một sân khấu nhỏ với khoảng năm sáu chiếc ghế cùng bục phát biểu. Khi Dư Văn Gia đến nơi thì hội trường gần như đã kín chỗ. Đa số người tham dự là du học sinh, mọi người nói chuyện rất nhỏ nhẹ, không khí trong hội trường khá yên tĩnh. Cậu chọn ngồi hàng ghế cuối cùng. Khoảng mười phút sau, một người phụ nữ nước ngoài mặc đồ công sở bước lên sân khấu, bắt đầu phần phát biểu mở đầu. Nhìn khí chất ấy, có lẽ cô ấy cũng là sinh viên.

Sau phần giới thiệu mở màn, cô lần lượt giới thiệu các vị khách mời tham dự. Mỗi khi giới thiệu đến ai, người đó sẽ từ phía sau bước ra sân khấu. Sự kiện lần này do Vụ Lãnh sự của Bộ Ngoại giao tổ chức, các khách mời đều là các nhà ngoại giao.

Trì Kính là người thứ tư bước ra. Anh mặc một bộ vest đen, nét mặt bình thản với nụ cười nhẹ, bước lên sân khấu với dáng vẻ ung dung tự tin. Cô gái ngồi cạnh Dư Văn Gia nhỏ giọng “wow” một tiếng, rồi nghiêng đầu thì thầm với bạn mình: “Đẹp trai quá trời.”

Cô bạn gật đầu liên tục, thì thầm: “Thật đấy, đẹp lắm luôn.”

Cô gái mở điện thoại ra tìm danh sách khách mời, chỉ vào một người, nhỏ giọng nói: “Người này, người này, Phó vụ trưởng Vụ Lãnh sự - Trì Kính…”

Sau khi tất cả các khách mời đã lên sân khấu, buổi tọa đàm chính thức bắt đầu. Hình thức sự kiện giống như một cuộc phỏng vấn nhân vật nổi tiếng, người dẫn chương trình và khách mời trao đổi qua hình thức đối thoại, toàn bộ bằng tiếng Anh. Có cả phần hỏi đáp, sinh viên phía dưới có thể đặt câu hỏi trực tiếp cho các nhà ngoại giao.

Dư Văn Gia nhìn lên sân khấu, ánh mắt dừng lại nơi Trì Kính.

Anh bình thản, tự tin trả lời từng câu hỏi của người dẫn chương trình, giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng anh mỉm cười, trong ánh mắt phảng phất một tia sáng dịu dàng.

Trì Kính kể sơ qua một vài trải nghiệm khi làm việc ở nước ngoài. Có lẽ do thời gian có hạn, anh không đi sâu, chỉ nói khái quát. Sinh viên tham dự chăm chú lắng nghe, giọng anh vang vọng trong khán phòng, đứng giữa ánh nhìn tập trung từ mọi phía. Trong mắt Dư Văn Gia, Trì Kính như đang tỏa sáng, vừa bình thản vừa nổi bật.

Buổi giao lưu kéo dài hai tiếng, lúc kết thúc cũng chẳng mấy ai để ý thời gian đã trôi qua. Người dẫn chương trình nói lời cảm ơn các vị khách mời, bên dưới vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt. Các vị khách mời cùng nhau chụp ảnh lưu niệm, sau đó rời khỏi sân khấu. Khi họ đi hết, sinh viên dưới khán đài mới lần lượt đứng dậy ra về.

Sau hội nghị, người phụ trách chính của sự kiện có trò chuyện ngắn với các khách mời ở hậu trường để bày tỏ sự cảm ơn.

Bên ngoài hội trường có khu vực đóng dấu lưu niệm. Sinh viên kéo nhau đến đó xếp hàng, chỗ ấy vẫn còn đông đúc, náo nhiệt.

“Hay là mình cũng ra đó đóng dấu nhỉ?” Có người trong nhóm nói đùa.

“Cậu cũng ham vui thật, nhìn xem kìa, chen chúc thế kia.”

Cả nhóm bật cười: “Thôi đi đi, chỗ đông người vui thật mà.”

Trì Kính còn có việc khác nên không đi cùng nhóm người kia. Anh nhớ hôm nay ngoài buổi giao lưu này thì không còn lịch trình nào khác, liền xác nhận với trợ lý: “Hôm nay còn lịch gì nữa không?”

“Không ạ..”

Trì Kính khẽ gật đầu: “Vậy hôm nay tới đây thôi, tan ca nhé.”

Trì Kính mới về nước được gần hai tháng, trợ lý này cũng mới được phân về làm việc cùng anh không lâu. Tính cách Trì Kính khá ôn hòa, thậm chí đôi khi có phần tùy hứng, nhưng trong công việc lại rất nghiêm túc. Có lẽ do thời gian tiếp xúc chưa lâu, trợ lý dường như vẫn có chút dè chừng, dù anh chưa từng tỏ ra là cấp trên khó gần, người kia vẫn luôn giữ thái độ cung kính mỗi khi nói chuyện.

Trì Kính cúi nhìn bộ vest trên người, mặc như vậy ở trường trông khá nổi bật, anh liền cởi áo khoác ngoài và tháo cà vạt, đưa cả cho trợ lý: “Mang về giúp tôi, để ở văn phòng là được.”

Trợ lý nhận lấy với vẻ hơi bối rối: “Anh… không về cùng sao?”

“Tôi còn chút việc.”

“Vâng ạ.” Trợ lý gật đầu, rồi nói thêm: “Dạo này trời bắt đầu lạnh rồi, mặt trời sắp lặn, tối đến nhiệt độ xuống thấp, anh chỉ mặc sơ mi cẩn thận bị cảm.”

“Không sao đâu, không đến mức nghiêm trọng vậy.”

“Còn cặp của anh thì sao ạ?” Trợ lý xách chiếc cặp tài liệu trong tay lên hỏi, “Có cần mang về giúp anh không?”

“Ừ.” Trì Kính gật đầu, “Làm phiền cậu rồi.”

“Vậy tôi đi trước nhé, anh Trì, nếu có việc gì cứ gọi cho tôi.”

“Được.”

Bên hội trường khá ồn ào, Trì Kính cầm điện thoại đi ra hành lang. Anh gọi cho Dư Văn Gia, lần này ở lại không có chuyện gì đặc biệt, chỉ đơn giản là muốn gặp cậu một chút. Hiếm khi vì công việc mà ghé thăm ngôi trường này, đã đến rồi thì nên tranh thủ.

Điện thoại gần như được bắt máy ngay lập tức, giọng của Dư Văn Gia vang lên qua đầu dây: “Anh Kính.”

Giọng cậu trầm hơn nhiều so với thời niên thiếu, nghe qua điện thoại lại càng rõ.

“Em đang ở trường à?” Trì Kính vừa đi xuống lầu vừa hỏi.

“Ừm, em ở trường.”

“Anh cũng đang ở trường em.”

“Em biết.”

Trì Kính khựng lại một chút, đứng ở góc hành lang: “Sao em biết?”

“Anh đến tham gia buổi hội thảo.” Dư Văn Gia nói, “Trước đó nghe dì Tần nhắc rồi.”

“Vậy à, giờ bên anh xong việc rồi, lát nữa em có muốn đi ăn tối với anh không?”

“Muốn.”

“Vậy anh qua đón em, em đang ở đâu? Trong phòng thí nghiệm à?”

“Anh quay đầu lại đi.”

Trì Kính ngạc nhiên một lúc, đứng yên tại chỗ hai giây rồi quay đầu lại. Anh ngẩng lên nhìn về phía trên cầu thang, thấy Dư Văn Gia đang đứng ở đầu bậc thang tầng trên, ánh mắt nhìn xuống anh từ trên cao.

Trì Kính khẽ cười, vẫn áp điện thoại bên tai: “Tới gặp anh đấy à?”

“Ừm.”

“Có phải nên bắt em viết một bài cảm nhận không nhỉ?”

“Bao nhiêu chữ?” Dư Văn Gia hỏi.

Trì Kính bật cười khẽ, nhìn cậu nói: “Xuống đây đi.”

Bình Luận (0)
Comment