Ngày Chim Yến Trở Về - Mặc Khả Ngôn

Chương 42

Lúc hai người đến thư viện, Trần Lỗi rất tinh ý tìm cớ rời đi.

Lăng Vân mang theo mấy quyển sách chuyên ngành, như tế bào sinh vật học, cơ sở hóa học các loại.

Còn có toán cao cấp, tư tưởng, vân vân.

Lục Thẩm Nhất liếc nhìn mấy quyển sách trên bàn, gửi cho Lăng Vân một tin nhắn.

“Lúc nào em ôn toán cao cấp?”

“Làm gì?”

“Anh rất giỏi môn này.”

“Thế thì sao?”

Lục Thẩm Nhất vừa gõ xong chữ chuẩn bị gửi đi, thì giao diện trò chuyện xuất hiện một dấu chấm than bắt mắt.

Đổi lại là người khác, có lẽ lúc này đã nhảy dựng lên rồi!

Nhưng Lục Thẩm Nhất chỉ bình thản tắt điện thoại, để sang một bên.

Anh lén nhìn Lăng Vân một cái.

Lăng Vân đang chăm chú ôn tập tế bào sinh vật học.

Thư viện yên tĩnh chỉ có tiếng lật sách, đặc biệt là bàn của Lăng Vân.

Khi Lưu Diệp nhắn WeChat hỏi Lăng Vân tối nay mấy giờ về, Lăng Vân đang lững thững đi theo sau Lục Thẩm Nhất ra khỏi thư viện.

Trong thang máy, chỉ có hai người.

“Không giải thích một chút à?” Lục Thẩm Nhất đeo cặp sách của Lăng Vân một bên vai, có vẻ hơi tự mãn.

Lăng Vân liếc nhìn Lục Thẩm Nhất, “Anh giận sao?”

“Em nói thử xem?”

“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Lăng Vân bước ra khỏi thang máy trước, Lục Thẩm Nhất theo sau.

“Xin lỗi mà, lúc đó em đang ôn tập.” Lục Thẩm Nhất vừa đuổi kịp, Lăng Vân đã nắm lấy tay anh.

Cô lắc tay anh, có phần làm nũng.

“Kéo lại đi. Còn nữa, không có lần sau đâu!”

“Được.”

Sau đó, ghim WeChat của Lăng Vân ngoài Lục Thẩm Nhất ra, còn có thêm một nhóm.

Nhóm chỉ có hai người, trưởng nhóm là Lục Thẩm Nhất.

Buổi tối, hai người đợi đến giờ giới nghiêm, lưu luyến không rời dưới gốc cây cạnh ký túc xá nữ.

Khoảng thời gian trước đó, hai người cùng ăn cơm, cùng đi dạo…

Khi Lăng Vân trở về phòng ngủ cũng là lúc tắt đèn, thế là có cảnh tượng sau.

Ba người bật đèn pin, chen chúc trên giường của Lăng Vân, kéo rèm giường lại, tra hỏi kỹ càng.

Lưu Diệp: “Nói, hôm qua đi đâu?”

Hai người còn lại cùng nhấp nháy đèn pin, “Nói!”

Lăng Vân một tay che ánh sáng, tay kia che mặt, “Mình yêu đương rồi.”

Cô lần lượt vỗ vai ba người xung quanh, “Cách mạng chưa thành công, các đồng chí cần cố gắng thêm nhé!”

“Ờ thì, hôm nay có một đàn anh tỏ tình với mình, mình đồng ý rồi.” Lư Dĩnh Lai yếu ớt đáp lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Một lúc im lặng trôi qua, Lưu Hiểu chậm rãi giơ tay lên, “Đàn anh trong câu lạc bộ nói thích mình, mình còn đang do dự.”

“Hôm nay nam thần của mình sập phòng rồi…” Lưu Diệp lặng lẽ tắt đèn pin.

Lăng Vân: “Hay là, chúng ta đi ngủ đi!”

Ba người: “Được.”

“...”

Sáng chủ nhật, Lăng Vân nhận được WeChat của Lục Thẩm Nhất.

“Dậy chưa?”

Lăng Vân tắt báo thức, theo thói quen xem lướt vòng bạn bè, “Chưa.”

Ngay sau đó, Lục Thẩm Nhất gọi điện WeChat.

“Sao thế, bạn cùng phòng của em còn đang ngủ.” Lăng Vân hắng giọng, nói nhỏ.

Lục Thẩm Nhất ở đầu bên kia cũng nói nhỏ, “Xuống lấy bữa sáng.”

Lăng Vân mở to mắt, lập tức xuống giường ra khỏi phòng ngủ.

“Lục Thẩm Nhất, anh bị bệnh à?”

Mười phút sau, cô trở lại phòng ngủ, ba người kia đã tỉnh dậy vì ngửi thấy mùi thơm.

“Bánh bao nhỏ hấp ở nhà ăn phía Tây, mình không nằm mơ chứ!” Lưu Diệp nhanh chóng đi đến bên cạnh Lăng Vân.

Lăng Vân lấy từng cốc sữa đậu nành ra, “Đánh răng rửa mặt đi, mỗi người một phần, đều có.”

“Chúng ta cùng kính Vân Vân một ly, dậy lúc sáu giờ sáng đi mua bánh bao hấp mà một học kỳ qua chúng ta chưa được ăn lấy một lần.” Ba người giơ cốc sữa đậu nành như thể kết nghĩa.

Lăng Vân nhẹ nhàng chạm cốc, “Bữa sáng là Lục Thẩm Nhất mua.”

Ba người đồng loại nhai nuốt chậm hơn.

“Có lẽ tối qua chúng ta còn một số chi tiết chưa hỏi rõ!” Lưu Diệp nhìn sang hai người bên cạnh.



Buổi tối, khi Lục Thẩm Nhất vừa đến căn tin, Lăng Vân đã gọi đồ ăn xong rồi.

Vẫn là hai bát mì rau cải thịt bằm.

“Các anh bận lắm à?”


Cả ngày hôm nay, lịch sử trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở buổi sáng.

Lục Thẩm Nhất không tìm Lăng Vân, Lăng Vân sợ ảnh hưởng đến cuộc họp nên cũng không tìm anh.

“Ừ, phần mềm còn rất nhiều chỗ cần cải tiến.” Lục Thẩm Nhất đổ giấm cho Lăng Vân.

Lăng Vân vừa định hỏi tiếp, thì âm thanh từ bàn bên cạnh vang lên.

“Điện thoại của anh hỏng rồi à? Cả ngày không nhắn tin cho em lấy một lần!” Cô gái giận dỗi chống nạnh.

Chàng trai ở bên cạnh dỗ dành.

Lục Thẩm Nhất: “Giờ anh xin lỗi còn kịp không?”

Lăng Vân khuấy bát mì, hơi buồn cười.

Thần trợ công bất ngờ này khiến Lăng Vân không biết nên phản ứng thế nào.

“Hôm nay anh thật sự bận họp cả ngày, điện thoại cũng không mở.” Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân không nói gì, tốc độ nói nhanh hơn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Em biết mà, anh ăn mì đi, sắp trương rồi.”

“Em không giận à?” Lục Thẩm Nhất khuấy bát mì.

“Có hơi giận, nhưng nhớ anh nhiều hơn. Muốn gặp anh, nhưng lại sợ làm phiền anh.”

Lăng Vân luôn cảm thấy từ khi bắt đầu yêu đương, cô nói chuyện rất quyết đoán, những lời mà trước đây chỉ nghĩ thôi cũng đã xấu hổ, giờ cô có thể nói ra mà không do dự.

Lục Thẩm Nhất vỗ nhẹ hai cái lên đầu Lăng Vân, “Xin lỗi, lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”

Trên sân vận động có rất nhiều người chạy bộ, Lăng Vân đi cùng Lục Thẩm Nhất một vòng, sau đó nhất quyết muốn ngồi ở khán đài.

Trên khán đài tối đen, chỉ có vài bậc thang gần sân thể dục là hơi sáng.

Hai người ngồi ở hàng ghế cao nhất cuối khán đài.

Ở đó ngoại trừ gió hơi mạnh, còn lại mọi thứ đều ổn.

“Lục Thẩm Nhất, em phải học tám năm mới tốt nghiệp.”

“Anh biết mà! Sao vậy?” Lục Thẩm Nhất đội mũ cho Lăng Vân.

Lăng Vân dừng lại một chút, “Không sao, chỉ là đột nhiên muốn nói một chút thôi.”

Lục Thẩm Nhất ngồi sát lại gần Lăng Vân hơn, một tay ôm vai cô, “Anh luôn ở bên em.”

Khi các câu lạc bộ trường tuyển thành viên mới, cả con đường đầy áp phích tuyên truyền của các câu lạc bộ, thật sự là một trận chiến trăm câu lạc bộ.

Trước câu lạc bộ nhảy đường phố, các thành viên cũ đang điên cuồng khoe khoang kỹ năng, tiết tấu sôi động phát ra từ loa khiến dòng người càng di chuyển nhanh hơn.

Lưu Diệp khoa tay mua chân theo những người đang vây xem.

“Vân Vân, chúng ta đăng ký câu lạc bộ nhảy đường phố đi! Dù sao cũng có người dạy mà.”

Lăng Vân lắc đầu, “Không đăng kí đâu, mình không thích phải vận động.”

“Muốn tham gia câu lạc bộ nhảy đường phố à?” Lục Thẩm Nhất chào hỏi bạn cùng phòng của Lăng Vân, rồi bước đến bên cạnh cô.

“Lăng Vân không thích vận động!” Chu Hiểu nhanh nhảu đáp.

Lục Thẩm Nhất hơi ngạc nhiên, “Vậy à? Thế thì chúng ta đi phía trước xem sao.”

Theo tấm áp phích, hai người đi đến khu vực tương đối yên tĩnh.

“Lăng Vân, em không thích nhảy đường phố à?” Lục Thẩm Nhất không nhịn được hỏi.

“Không thích.”

Giọng điệu dứt khoát của Lăng Vân khiến anh càng thêm nghi hoặc, “Vậy sao hồi cấp ba em lại muốn tham gia câu lạc bộ nhảy đường phố?”

“Bởi vì em muốn biểu diễn cùng anh trong đêm hội mừng năm mới.”

Lục Thẩm Nhất im lặng, Lăng Vân lại bổ sung thêm một câu, “Như vậy có thể sẽ có người nói: Hai người trên sân khấu kia rất xứng đôi.”

“Ngốc quá.”

“Giữa hai chúng ta, vẫn luôn là anh trèo cao.”
Bình Luận (0)
Comment