“Khi tôi còn nhỏ, có một lần tôi lên cơn sốt, truyền nước biển suốt một tuần mà không thấy khá hơn. Khi mẹ đưa tôi đi khám lại, vẻ mặt bác sĩ u sầu, tay đặt trên bàn phím máy tính, không biết phải kê đơn thế nào. Hai mẹ con tôi đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy vô cùng căng thẳng, sợ rằng giây tiếp theo bác sĩ sẽ nói rằng muốn ăn gì thì mua ăn đi. Sau đó, bác sĩ đột nhiên nở nụ cười, ông ấy bảo chúng tôi đi chụp X-quang ngực. Khi có kết quả, ông ấy cười còn vui hơn, nói là bị viêm phổi. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, hình ảnh đó vẫn luôn ở trong đầu tôi, “Cuối cùng tôi đã tìm được cách chữa trị cho cháu rồi.” Niềm tin này luôn hỗ trợ tôi đi đến ngày hôm nay, hy vọng chúng ta đều có thể đạt được cảm giác thành tựu đầy vui sướng này vào thời điểm thích hợp, vì chiếc áo blouse trắng mà chúng ta mặc, vì sự nghiệp sức khỏe, vì cuộc sống hạnh phúc của nhân loại, các vị, cố lên!”
Lăng Vân bước xuống bục diễn thuyết, cúi chào thật sâu trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Cô khom lưng chạy về phía bên cạnh sân vận động, chạy chậm về phía hàng ghế của phụ huynh, giờ phút này, Lăng Vân chỉ muốn bay đến bên Lục Thẩm Nhất.
“Lục Thẩm Nhất, cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh em.” Cuối cùng Lăng Vân cũng nói ra lời cảm ơn này.
Trên đài chủ tịch, một màn biểu diễn nhảy đường phố đang diễn ra, cả hội trường trở nên ồn ào, Lục Thẩm Nhất ghé bên tai Lăng Vân: “Tương lai cũng sẽ luôn bên cạnh em, anh yêu em.”
Hai người ôm nhau một lúc, Lăng Vân đột nhiên nhớ ra mình đã mời ba mẹ Lục Thẩm Nhất đến dự lễ tốt nghiệp của cô, cô nhìn xung quanh rồi lấy điện thoại ra.
“Tiểu Lăng.” Từ lối ra bên cạnh vang lên tiếng của một người đàn ông, bên cạnh ông ấy còn có một người phụ nữ trẻ tuổi.
Lăng Vân liếc nhìn Lục Thẩm Nhất, nhanh chóng mỉm cười, tiến lên chào đón, “Chú, dì, hai người đến rồi, cháu vừa định nhắn tin cho hai người.”
“Tiểu Lăng, cháu nói rất hay, chú đã quay lại hết rồi, đến lúc đó sẽ cho các thành viên trong công ty xem con dâu của chú giỏi thế nào.” Người đàn ông vừa nói vừa mở điện thoại, bật video mà ông ấy vừa quay xong.
“Cái ông này ấy à, nhất định phải đợi cháu nói xong mới chịu đi vệ sinh.” Người phụ nữ bên cạnh bổ sung.
“Ba. Dì Chu. Về chỗ ngồi trước đi ạ.” Lục Thẩm Nhất nói xong bèn quay trở lại chỗ ngồi.
Lăng Vân thở phào nhẹ nhõm, không khí coi như hòa hợp, cô bước nhanh vài bước, nắm tay Lục Thẩm Nhất, thò đầu nhìn anh.
“Nhìn anh làm gì?”
“Sợ anh giận.” Lăng Vân vẫn nhìn chằm chằm Lục Thẩm Nhất.
“Nếu đã sợ, sao em còn làm vậy?” Giọng của Lục Thẩm Nhất rất bình thản, không phải tức giận.
“Vì em tin rằng mình có thể dỗ được anh.” Lăng Vân hôn Lục Thẩm Nhất một cái.
Bốn người quay trở lại chỗ ngồi, chỗ của Lăng Vân ở hàng ghế đầu bên cạnh, sau đó cô lên đài tặng hoa cho giảng viên với tư cách là đại diện tốt nghiệp, còn Lục Thẩm Nhất và ba mẹ anh quay lại hàng ghế của phụ huynh.
Hoạt động cuối cùng của buổi lễ tốt nghiệp là toàn thể hợp xướng ca khúc của trường. Có người vừa hát vừa khóc, có người hát xong mới khóc, cũng có người vừa cười vừa hát. Dù thế nào, tại thời điểm âm nhạc ngừng lại, buổi lễ tốt nghiệp hoành tráng này cũng kết thúc, và buổi chia tay cuối cùng chỉ còn là vẫy tay nói lời tạm biệt.
Các lối ra trong sân vận động lục tục tan rã, hàng ngàn hàng vạn sinh viên mang theo sự luyến tiếc rời khỏi sân. Thời sinh viên tuyên bố kết thúc, thẻ công tác thay thế thẻ học sinh, trường học trở thành xã hội.
“Mẹ, con tốt nghiệp rồi.” Lăng Vân đi đến khu đất trống bên cạnh đài chủ tịch, gọi video cho Vương Vi, cô di chuyển camera lên xuống, muốn cho bà nhìn rõ từng đường kim mũi chỉ trên chiếc áo cử nhân. Thậm chí cô hy vọng mình có thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt Vương Vi, tự hào nói với bà: “Con gái của mẹ vô cùng xuất sắc, sau này nhất định sẽ để mẹ hưởng phúc.”
“Mẹ thấy rồi. Lăng Vân, ngẩng đầu lên đi.”
Lăng Vân tưởng mình nghe nhầm, sau câu “Ngẩng đầu lên”, hình như cô còn nghe thấy giọng của Lục Thẩm Nhất.
Mời gia đình của Lăng Vân đến đây là món quà bất ngờ mà Lục Thẩm Nhất đã chuẩn bị cho cô.
Ở vị trí phía sau sân vận động, có một hàng người đang đứng vẫy tay về phía đài chủ tịch, từ từ tiến lại gần Lăng Vân.
“Sao mọi người lại đến đây, không phải nói là không có thời gian sao?” Lăng Vân chạy đến giữa sân vận động, trên gương mặt tràn đầy sự ngạc nhiên và vui mừng, cô dùng sức vẫy tay đáp lại, chỉ chờ đoàn người phía trước rời đi bớt.
Hôm nay Vương Vi mặc sườn xám, bù đắp cho sự tiếc nuối khi không thể đưa Lăng Vân đi thi đại học năm đó. Lục Thẩm Nhất dẫn đoàn người tiến lên vài bước, họ bị kẹt lại phía sau nhóm sinh viên cuối cùng rời khỏi sân vận động, ánh mắt luôn dõi theo Lăng Vân ở cách đó vài trăm mét.
Vài phút sau, cuối cùng hai bên cũng xuất hiện trước mặt nhau, trong khoảnh khắc ôm nhau, mắt ai cũng đều ươn ướt.
“Con gầy đi rồi. Thời gian này vất vả lắm đúng không, bây giờ có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.” Dù đã nửa năm không gặp, Vương Vi chỉ cần nhìn lướt qua vẫn có thể nhận ra sự mệt mỏi mà Lăng Vân cố gắng che giấu, ánh mắt đầy sự đau lòng.
Lăng Vân hơi chột dạ, lời nói dối thiện ý thốt ra không chút do dự, “So với hồi Tết thì chắc chắn là gầy hơn rồi ạ, dịp lễ Tết thì ngày nào cũng thịt cá, suýt nữa thì bị gan nhiễm mỡ.”
“Ôi trời, mẹ lo lắng cái gì chứ, ngày nào anh Thẩm Nhất cũng nấu ăn ở nhà, tay nghề gần bằng mẹ rồi.” Lăng Thành từng đến Bắc Kinh chơi vào kỳ nghỉ hè trước, ở nhà anh mấy ngày.
“Đúng đó dì, Lăng Vân rất hài lòng với tay nghề nấu ăn của cháu.” Giọng nói của Lục Thẩm Nhất lộ ra chút kiêu ngạo.
Vương Vi bước chậm lại, xoay người nhìn Lục Thẩm Nhất, ánh mắt bớt lo lắng hơn, “Vậy thì vất vả cho cháu rồi, Thẩm Nhất, công việc bận rộn như vậy mà còn phải nấu ăn.”
“Không chỉ nấu ăn mà còn rửa bát, quét nhà, giặt quần áo, các việc nhà khác cũng đều là anh Thẩm Nhất làm hết.” Lăng Thành chẳng bao giờ ngần ngại khi chọc phá chị gái.
Lăng Vân liếc Lăng Thành một cái, chưa kịp quay đầu lại thì Vương Vi đã đánh nhẹ vào cánh tay cô. Tuy nhìn có vẻ mạnh, nhưng không đau.
“Sao con lại không làm việc nhà, một mình Thẩm Nhất không mệt à?”
Ánh mắt của Lăng Tường cũng chuyển sang Lục Thẩm Nhất.
Lục Thẩm Nhất xoa xoa cánh tay của Lăng Vân, “Cháu không sao đâu chú, dì, với thân hình cơ bắp này, làm mấy việc đó không hề mệt, hơn nữa cháu cũng thích làm.”
Cô gái của anh chỉ cần phụ trách vui vẻ là đủ rồi.
Trong phòng riêng, hai gia đình đang cụng ly chúc mừng Lăng Vân đã thuận lợi tốt nghiệp và đạt thành tích tốt nhất phần thi viết và phỏng vấn, được nhận vào làm việc tại Bệnh viện trực thuộc số 1 Đại học Thanh Hoa.
Bầu không khí rất náo nhiệt, Lục Thẩm Nhất hiếm khi uống không ít rượu.
Bữa tiệc kéo dài đến hơn 9 giờ tối, gia đình Lăng Vân đứng trước cửa khách sạn, vẫy tay chào tạm biệt ba mẹ của Lục Thẩm Nhất.
Tối nay, gia đình Lăng Vân nghỉ lại khách sạn, Lục Thẩm Nhất đã chụp ảnh trước để Vương Vi xem.
Trong xe, Lăng Vân và Lục Thẩm Nhất ngồi ở ghế sau, thuê tài xế lái xe.
Khách sạn cách nhà không xa, mười mấy phút sau, hai người cũng về đến nhà.
“Mau đi tắm đi, người anh toàn mùi rượu.” Vừa vào cửa, Lăng Vân đã đẩy mạnh Lục Thẩm Nhất vào phòng tắm, mùi rượu trên người anh khiến cô không thể không mở cửa sổ.
“Anh không mang theo áo ngủ và quần ngủ.” Vừa đóng cửa được một lúc, Lục Thẩm Nhất lại mở cửa ra, anh dựa vào khung cửa, đối diện với Lăng Vân đang định rời đi.
“Để em lấy cho, anh cứ bắt đầu tắm đi.” Sự ghét bỏ trên mặt Lăng Vân ngày càng gia tăng, cô vừa nói vừa đẩy Lục Thẩm Nhất vào phòng tắm.
“Còn quần lót nữa, anh cũng chưa lấy.” Vài giây cuối cùng trước khi cửa đóng, Lục Thẩm Nhất lại bổ sung thêm.
Lăng Vân tức giận, mở cửa: “Anh tự đi mà lấy.”
Lục Thẩm Nhất bước ra khỏi phòng tắm, anh ôm chầm lấy Lăng Vân: “Sao em lại hung dữ với anh như vậy, ngày mai anh sẽ mách mẹ.”
“Chưa cưới mà, ai cho phép anh gọi mẹ?” Giọng Lăng Vân dịu lại một chút.
“Hôm nay anh vui lắm, thật sự rất vui, người anh yêu nhất đã tốt nghiệp, cuối cùng anh cũng có thể cưới em rồi. Em đừng mắng anh, Lăng Vân, anh chỉ uống lần này thôi, sau này sẽ không nữa, anh thực sự rất vui!” Lục Thẩm Nhất ôm chặt Lăng Vân.
“Cuối cùng anh có thể cưới em rồi, Lăng Vân, anh…” Lục Thẩm Nhất vừa nói vừa khóc, miệng lẩm bẩm gì đó, như gọi tên Lăng Vân.
Nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống từ trong mắt Lục Thẩm Nhất, thấm vào lòng Lăng Vân, cô biết rõ chuyện này không dễ dàng.
Đôi mắt Lăng Vân đỏ hoe, cô lau nước mắt cho Lục Thẩm Nhất, lau một lần, hai lần, nước mắt trong mắt cô gái cuối cùng cũng không giấu nổi nữa, tầm nhìn dần trở nên mờ mịt, rồi Lăng Vân vùi đầu vào ngực Lục Thẩm Nhất khóc thành tiếng.
“Sao em cũng khóc, đừng khóc nữa, anh lại làm em buồn rồi, xin lỗi.” Lục Thẩm Nhất vỗ nhẹ lưng Lăng Vân, cảm giác đau lòng và tự trách tràn ngập trong lòng anh.
Lăng Vân ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lục Thẩm Nhất, hai người không hẹn mà hôn nhau, trong tiếng thở gấp gáp hòa quyện với những giọt nước mắt mặn, chàng trai càng ôm chặt hơn, giữ vững cô gái đang có chút chông chênh.
Lại là một buổi hoàng hôn, ráng chiều xa xa nhuộm đẫm cả bầu trời, những đàn chim yến tung cánh bay lượn trên không trung, mặt hồ phản chiếu một màu vàng óng ánh, mặt trời nơi chân trời càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một vòng cung.
“Lục Thẩm Nhất, con đường này chúng ta đã đi qua rất nhiều lần, nhưng sao hôm nay lại cảm thấy chim yến bay nhiều thế?”
“Trời ấm lên rồi, chúng cũng sẽ trở về.”
Ánh hoàng hôn chiếu rọi lên hai người, chàng trai nắm tay cô gái, một lần nữa tưởng tượng đến cảnh tượng hôn lễ, cô gái của anh sợ lạnh, váy cưới nhất định phải mặc vào lúc tiết trời ấm áp.
- HẾT TRUYỆN -