Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 10

Buổi huấn luyện thể lực chiều nay vẫn bắt đầu vào lúc hai giờ, Khương Nghê thong thả đến sát giờ như thường lệ. Ngay trước cửa khách sạn, cô chạm mặt Tống Uy Hành cũng vừa tới.

“Thầy Tống.”

Tống Uy Hành khẽ gật đầu đáp lại, ánh mắt anh ấy không tự chủ mà vài lần dừng lại trên người cô.

“Thầy Tống có lời muốn nói sao ạ?”

Khương Nghê chẳng tin vào những lần trùng hợp liên tiếp này.

“Ồ, không có.” Khóe môi Tống Uy Hành cong lên một nụ cười nhẹ: “Chỉ là hơi tò mò thôi.”

“Hả?” Khương Nghê khó hiểu.

Tống Uy Hành chỉ cười, không giải thích, ung dung bước về phía đội ngũ.

Khương Nghê không tài nào đoán ra mạch suy nghĩ của vị ảnh đế kia, nhưng cô cũng chẳng mấy bận tâm anh ấy đang tò mò điều gì. Ngước mắt nhìn trời, ánh dương hôm nay có vẻ gay gắt hơn hôm qua. Cô đã cẩn thận thoa kem chống nắng trước khi ra ngoài, chỉ mong làn da nhạy cảm này đừng nổi loạn nữa.

Nội dung huấn luyện hôm nay là học tập cứu hộ thực địa. Trương Hải Lâm nhanh chóng phổ biến những điều cần lưu ý và kỹ năng cơ bản. Đúng lúc này, nhân viên hậu cần cũng mang những chiếc mũ đồng phục đến.

Một màu xanh biển thẫm, mỗi người một chiếc.

Vừa nhận lấy mũ, ánh mắt Khương Nghê vô thức tìm đến Tần Nghiễn. Anh vẫn đứng khoanh tay dựa người vào một bên, vóc dáng cao ráo được vầng dương khắc họa thành một bóng hình thon dài. Bàn tay bị thương khẽ giấu dưới cánh tay.

Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn, Tần Nghiễn bất ngờ hướng mắt về phía cô. Bốn mắt chạm nhau, Khương Nghê không hề né tránh, ánh mắt cô dừng lại trên người anh thêm ba giây, khẽ khựng lại nơi vết thương trên mu bàn tay.

Khương Nghê đội mũ lên, khéo léo lùa đuôi tóc ra ngoài. Vành mũ che đi ánh nắng gay gắt của buổi trưa, hôm nay chắc sẽ không lo bị cháy da nữa.

Trương Hải Lâm đã bắt đầu thị phạm cách sơ cứu cơ bản trong điều kiện hạn chế. Sau khi hoàn thành, cả lớp được chia thành từng nhóm ba người để thực hành.

Khương Nghê cùng nhóm với Từ Giai Dật và Đường Thi Vận. Từ Giai Dật đóng vai người bị thương, Đường Thi Vận thực hành, còn Khương Nghê đứng bên cạnh giải thích những điểm quan trọng.

“Sơ cứu tại chỗ, việc đầu tiên là quan sát môi trường xung quanh. Nếu gặp nguy hiểm, lập tức di chuyển người bị thương đến khu vực an toàn.” Khương Nghê khẽ ngồi xuống, miệng thuật lại những gì huấn luyên viên Trương vừa giảng, ánh mắt cô dõi theo Đường Thi Vận và Từ Giai Dật, giọng nói bình tĩnh và mạch lạc.

“Thứ nhất, đảm bảo đường thở thông thoáng, làm sạch khí đạo, cần thiết thì tiến hành hô hấp nhân tạo và ép tim ngoài lồng ng.ực. Thứ hai, cầm máu. Các phương pháp cầm máu cơ bản bao gồm ấn trực tiếp, băng ép, nhét gạc, gập chi kê cao, kẹp mạch máu và dùng garo. Hãy linh hoạt áp dụng tùy theo tình huống thực tế.”

Khương Nghê khựng lại, nhường cho Đường Thi Vận thực hiện thao tác.

Cô ta ngạc nhiên ngước nhìn Khương Nghê, bản thân chẳng mấy nắm bắt được lời huấn luyện viên vừa giảng. Ấy thế mà Khương Nghê lại như đã khắc ghi từng chữ.

Một bóng hình cao lớn đổ xuống, bao trùm lấy Khương Nghê, Tần Nghiễn đã đến. Anh dừng chân bên cạnh cô, mang theo khí chất mạnh mẽ không thể làm ngơ, ngón tay Khương Nghê đặt trên đầu gối khẽ cong lại.

Vốn dĩ chưa nắm vững được cách cầm máu, dưới ánh mắt chăm chú của Tần Nghiễn, Đường Thi Vận lại càng thêm căng thẳng. Loay hoay một hồi, cô ta ngượng ngùng ngẩng đầu: “Đội trưởng Tần, tôi… không biết làm thế nào.”

Tần Nghiễn khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt chuyển sang Khương Nghê.

Khi nãy Trương Hải Lâm có nói. Lập thành một nhóm ba người, có thể nhắc nhở và thảo luận lẫn nhau, chỗ nào không hiểu có thể hỏi, không yêu cầu mọi người phải nắm vững ngay lập tức.

“Để tôi thử xem.” Khương Nghê đổi chỗ cho Đường Thi Vận, cầm lấy cuộn băng gạc trong hộp cứu thương.

Bệnh nhân Từ Giai Dật tinh nghịch nháy mắt, khóe môi vẽ một đường cong tươi rói.

“Chị Khương Nghê…..”

“Băng đi.” Tần Nghiễn bất ngờ quỳ một gối. Anh đưa mu bàn tay ra trước mặt Khương Nghê, lời nói của Từ Giai Dật cũng vì thế mà đứt đoạn.

Từ Giai Dật ngồi bật dậy, cùng Đường Thi Vận nhìn nhau đầy khó hiểu. Xung quanh, mọi người vẫn đang loay hoay xử lý công việc, chẳng ai để ý đến động tĩnh ở góc này, cứ ngỡ Tần Nghiễn đang chỉ dẫn.

Mu bàn tay của anh gân guốc nhẹ, khớp ngón tay thon dài, trên đó còn in hằn hai vết sẹo mờ. Khương Nghê nhìn vết thương trên mu bàn tay Tần Nghiễn, rồi chầm chậm ngước lên, đối diện với đôi mắt đen láy thăm thẳm.

“Lý thuyết thì ổn rồi, giờ thực hành cho tôi xem nào.” Tần Nghiễn nói, giọng điệu nghe có vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt lại sâu hun hút khó dò.

Khương Nghê cúi đầu, hàng mi dài khẽ rợp xuống, ngón tay thon trắng cầm lấy băng. Cô hít một hơi thật sâu, dưới ánh nhìn như thiêu đốt của Tần Nghiễn, cô nắm lấy tay anh. 

Giây phút da thịt chạm nhau, một luồng nhiệt độ ấm áp dường như lan tỏa từ đầu ngón tay, rồi xâm nhập vào mọi tế bào. Khương Nghê cảm nhận rõ ràng thân nhiệt của Tần Nghiễn luôn nóng như vậy, và cả những vết chai mỏng trên lòng bàn tay cùng đầu ngón tay anh.

Lớp băng gạc quấn hết vòng này đến vòng khác, Khương Nghê làm theo từng bước Trương Hải Lâm đã giảng giải một cách nhịp nhàng. Cô nắm lấy mu bàn tay Tần Nghiễn, mặc cho hơi nóng từ lòng bàn tay anh ấy bao trùm lấy mọi giác quan.

Cô không dám phân tâm, nhưng hàng mi dài vẫn không kìm được khẽ rung.

“Cô nhẹ thôi.” Tần Nghiễn bất ngờ mở miệng, hai chữ trầm thấp, nhuốm đầy vẻ lạnh lùng ám muội.

Đầu ngón tay Khương Nghê bất chợt cứng đờ, mọi sự chừng mực nãy giờ đều tan biến. Cô ngước mắt lên, ánh nhìn hoảng loạn, không chỉ là động tác ngón tay mà cả nhịp tim cô cũng đang mất kiểm soát.

Cô nhẹ thôi…..

Ba từ ngắn gọn, nhưng lại như một công tắc kích hoạt, nhấn chìm Khương Nghê vào cơn lũ ký ức đã bị phong kín bấy lâu.

Ở ngay chân núi Cống Lạp, rừng tuyết Khang Lâm. những hình ảnh lướt qua như mộng, và lời ước hẹn bạc đầu cùng nhau kia.

Đêm đường cao tốc Dung Tây bị bão tuyết phong tỏa, cô lái xe xuống quốc lộ. Mặt đường đóng băng, từng chiếc xe lê lết như những con ốc sên chậm chạp trên lớp băng trơn trượt. Khoảnh khắc nguy hiểm ập đến, Khương Nghê không kịp trở tay, chiếc xe bên cạnh đã lao thẳng vào xe cô. 

Đối phương tăng tốc, bánh xe trượt dài, không thể kiểm soát.

Sau này, những hình ảnh về vụ tai nạn, lời xin lỗi của đối phương, những ánh mắt xì xào và cuộc vây quanh đều trở nên mơ hồ trong tâm trí Khương Nghê. Cô chỉ nhớ mình bị mắc kẹt trong chiếc xe chật hẹp, và rồi có ai đó gõ cửa kính.

Cửa hạ xuống, hơi lạnh tràn vào.

Khuôn mặt của Tần Nghiễn cực kỳ lạnh lùng nhưng lại đẹp đến nao lòng, đôi mày sâu thẳm, ánh mắt sắc như sương tuyết.

“Còn cử động được không?” Giọng nói trầm lạnh, giống hệt con người anh. 

Đó là câu đầu tiên Tần Nghiễn nói với Khương Nghê.

Khương Nghê cau mày, gật đầu.

May mắn cô không hề hấn gì, chỉ có cổ tay bị xước nhẹ. Người đàn ông với vóc dáng cao lớn đi tới, xách hộp cứu thương từ xe của anh, đứng cạnh xe và bắt đầu băng bó cho cô. 

Toàn bộ sự chú ý của Khương Nghê đổ dồn vào những ngón tay anh. Màu da hơi nhạt hơn màu lúa mì, các khớp xương rõ ràng, thon dài và đầy sức mạnh. Đầu ngón tay anh vô tình chạm vào mu bàn tay cô, một lớp chai mỏng nhẹ lướt qua, gây nên một cảm giác nhột nhạt khó tả.

Cảm giác tê dại, râm ran. 

Một sự rùng mình bất chợt. 

Khương Nghê hơi nhíu mày, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh: “Anh nhẹ thôi.”

Đó là lời đầu tiên Khương Nghê nói với Tần Nghiễn.

Ký ức chợt ngưng đọng, Khương Nghê ngẩng mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Tần Nghiễn, dường như anh vẫn luôn dõi theo cô. Khương Nghê lạc trong đôi mắt sâu thẳm, đen láy ấy. Cô tự hỏi giây phút vừa rồi, Tần Nghiễn đã nghĩ gì? 

Cô khẽ rũ mi, ánh mắt dừng lại trên bàn tay rộng lớn của anh. Bàn tay cô nâng nhẹ tay anh, chạm vào những vết chai mỏng trên ngón tay, vẫn y như ngày xưa.

Như bị ma xui quỷ ám, Khương Nghê giữ hai đầu băng gạc, đầu ngón tay mềm mại khẽ lướt qua dải băng nhỏ hơn một đốt ngón tay, rồi nhẹ nhàng, nhanh chóng thắt một chiếc nơ bươm bướm trên mu bàn tay Tần Nghiễn giữa bao nhiêu ánh mắt dõi theo. 

Một chiếc nơ cực kỳ xinh xắn. 

Nó hoàn toàn đối lập với vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị của Tần Nghiễn, có phần trái ngược đến lạ lùng, nhưng kỳ diệu thay lại tạo nên một sự hòa hợp khó tả.

Đường Thi Vận và Từ Giai Dật nhìn nhau, mấy ngày ngắn ngủi mà Tần Nghiễn đã có biệt danh “Diêm Vương sống” trong đoàn phim. Có lẽ chỉ có Khương Nghê mới dám t.rần t.rụi, hết lần này đến lần khác khiêu khích anh như vậy.

Dưới con mắt người ngoài, đó chính là sự khiêu khích. Một sự khiêu khích không hề che giấu.

Khương Nghê ngẩng đầu. Khoé môi khẽ cong, nụ cười trong đôi mắt trong veo, rực rỡ và chói mắt. 

Đúng vậy, là cô cố ý.

Tần Nghiễn ngẩn ra một thoáng khi nhìn thấy chiếc nơ xinh xắn trên mu bàn tay mình. Ánh mắt anh khẽ nâng lên, chạm vào nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời trong mắt Khương Nghê, rồi anh nghiêng đầu, bật ra một tiếng cười khẩy.

Giọng nói trầm khàn, mang chút vẻ bất lực thoát ra từ cổ họng.

“Đúng là một cô gái thù dai.”

P/s: Phương pháp sơ cứu này là được lấy từ web ra, không phải tôi tự mò đâu nha.

Yêu mấy bà~

Bình Luận (0)
Comment