Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 20

Không xa đó, ngay khoảnh khắc Tần Nghiễn ngước nhìn cô, màn hình điện thoại của Khương Nghê lại hiện lên tin nhắn mới.

Tần Nghiễn: [Họng em đỡ hơn chút nào chưa?]

Tựa như có thần giao cách cảm. Vừa nãy khi Tần Nghiễn dập thuốc, Khương Nghê đã cảm thấy anh chắc hẳn sẽ hỏi cô câu này.

Thì ra, cũng không phải là cô tự mình đa tình.

Như thể nảy sinh một phản ứng căng thẳng khó tả, lại như bí mật thầm kín trong lòng bị vạch trần. Khương Nghê vô thức ho nhẹ một tiếng, đôi môi mềm đỏ mím lại.

[Đã đỡ hơn nhiều rồi]

Thật ra đã ổn từ lâu rồi. Từ tối hôm qua, cô đã không còn đau nữa.

Gửi tin trả lời xong, Khương Nghê từ từ ngước mắt lên, không ngờ lại chạm thẳng vào ánh nhìn của Tần Nghiễn, khoảnh khắc ấy không thể tránh né.

Giữa hai người rõ ràng có một khoảng cách, nhưng Khương Nghê vẫn cảm thấy mọi cử chỉ của mình đều bị Tần Nghiễn thu trọn vào đáy mắt. Ánh mắt anh dường như cứ thế khóa chặt vào cô, không hề rời đi dù chỉ nửa phân.

Trong lòng thoáng chút bối rối, Khương Nghê lại chột dạ đảo mắt nhìn quanh.

Cảm giác này thật kỳ lạ. Rõ ràng là họ đang giữ khoảng cách tuyệt đối an toàn, những lời trò chuyện cũng rất nghiêm túc, nhưng Khương Nghê lại nảy sinh một cảm giác mờ ám gần như vụng trộm.

Giữa ban ngày ban mặt, vừa kín đáo vừa ám muội, khơi gợi sự hưng phấn k.ích thí.ch huyết mạch.

Bên cạnh có người đi ngang qua, đang cười nói.

“Thật sao, thật sao?”

“Tất nhiên, chuyện này là do cô bạn trong giới đó kể cho tôi nghe. Nghe nói vị thái tử gia này về nước là để tiếp quản tập đoàn Lương thị đấy.”

“Thái tử gia Lương thị à, sao trước đây chưa từng nghe nói nhỉ? Có ảnh không? Đẹp trai không?”

“Không biết, nghe nói vị này đặc biệt kín tiếng. Vả lại, ai dám tung tin kiểu này chứ, đắc tội Tần, Lương hai nhà thì sau này còn làm ăn thế nào được.”

Những lời trò chuyện của người qua đường lọt vào tai, cảm giác kỳ lạ bị phóng đại. Những ngón tay Khương Nghê đang nắm chặt điện thoại bỗng siết lại, cực kỳ bình tĩnh quay người, né tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của Tần Nghiễn.

Tần Nghiễn: [Sao em tránh đi?]

Khương Nghê: “……..”

[Tôi đâu có tránh.]

Gần như theo phản xạ mà cô chối đây đẩy.

Dù không thấy rõ mặt Tần Nghiễn giờ ra sao, nhưng Khương Nghê biết tỏng. Chắc chắn là giờ anh đang nhếch mép, mắt đầy vẻ trêu chọc, cười cô nói một đằng làm một nẻo, lại còn diễn dở tệ.

Lòng tự dưng nóng ran muốn phân thắng bại, nhớ lại chuyện ly nước trái cây hồi nãy, Khương Nghê lầm bầm khe khẽ, rồi nhắn lại Tần Nghiễn: [Đội trưởng Tần đã uống hết nước chưa? Ngon không? Cam ngọt hơn hay đào ngọt hơn vậy? [cười]]

Hỏi liền ba câu.

Cô cố ý đấy, cố ý cà khịa.

Tần Nghiên: [?]

Khương Nghê: [À, thực ra nước ngon hay không không quan trọng, quan trọng là người]

Khương Nghê: [Kiểu như cô gái mang nước cam tới lúc nãy ấy]

Khương Nghê: [Da trắng bóc, mặt xinh tươi, chân dài miên man]

Khương Nghê: [Đúng là đẹp nghiêng nước nghiêng thành]

Khương Nghê vẫn cặm cụi gõ chữ.

Tần Nghiễn nhìn những tin nhắn cứ nhảy ra, dù cách màn hình, vẫn cảm nhận được cái vẻ õng ẹo của Khương Nghê lúc này.

Cái kiểu làm loạn thường ngày, cái sự làm loạn quen thuộc của riêng cô.

Điếu thuốc đã bị bóp tắt, Tần Nghiễn mân mê đầu lọc mềm mại, yết hầu khẽ nhấp nhô.

Tần Nghiên: [Trắng cỡ nào? Đẹp cỡ nào? Dài cỡ nào nhỉ?]

Khương Nghê còn chưa kịp gửi hết đoạn tin nhắn thì đã nhận được ba câu hỏi y chang từ Tần Nghiễn.

Ôi trời, anh còn dám tranh luận với cô à? Đấy! bảo sao đàn ông ai cũng mê cái đẹp.

Đốm lửa nhỏ trong lòng bùng lên phừng phừng. Đầu ngón tay thon thả xóa sạch những chữ đã gõ trong ô chat, Khương Nghê định bắt đầu một màn đấu khẩu mới thì tin nhắn của Tần Nghiễn lại hiện lên.

Tần Nghiên: [Kiểu như vầy à?]

Tiếp theo đó, là một tấm ảnh.

Dưới ánh xuân dịu dàng, người phụ nữ đứng dưới tán hoa anh đào, chiếc khăn choàng màu lúa mì nhạt hờ hững vắt trên vai, che đi đường cong thon thả. Chiếc váy dệt kim màu đen vừa vặn đến bắp chân, để lộ một khoảng trắng ngần, mắt cá chân mảnh mai.

Ánh sáng và bóng tối nhập nhòa, chỉ có người trong ảnh là tự thành một bức tranh.

Khương Nghê nhìn mình trong ảnh, rồi chầm chậm ngẩng đầu, nhìn cây anh đào với cành lá xum xuê trên đỉnh đầu.

Tiết hoa nở rộ. Từng đóa anh đào phớt hồng trắng muốt rủ xuống cành. Từng chùm, từng chùm một xếp chồng lên nhau, vẽ nên vẻ đẹp lãng mạn nhất của mùa xuân.

Rõ ràng đây là một bức ảnh vừa được chụp nhanh.

Khương Nghê mơ hồ nhớ lại quán bar ngoài trời ở trấn Khang Lâm năm đó.

Cô làm mình làm mẩy bắt Tần Nghiễn hát, lại còn nhất định phải hát bài gì đó liên quan đến núi tuyết.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, thiết bị âm thanh cũ kỹ, những ánh đèn neon đỏ xanh hoài cổ phong cách Hồng Kông. Bên bàn gỗ thô lác đác vài ba lữ khách, ánh lửa trại nhảy múa chiếu sáng những gương mặt hờn giận, yêu ghét, bóc tách ra nét hoài niệm và mơ hồ rất riêng của trấn nhỏ phía Tây Nam này.

Tần Nghiễn ngồi trên ghế cao, đôi chân dài chống đất, nhẹ nhàng vuốt ve giá đỡ micro. Khoảnh khắc anh cất tiếng, quán bar nhỏ ngoài trời trong đêm đông lạnh giá dường như bị ấn nút tạm dừng.

Giọng nam trầm thấp, thấm đẫm men rượu, với phát âm tiếng Quảng Đông chuẩn xác: “Mưa cản đường cứ như tuyết bay, em lạnh không khi nức nở, chiếc áo khoác này anh mài đến sờn cả ve áo…”

Đêm lạnh như tuyết, giọng hát của người đàn ông cũng nhuốm vẻ lạnh lẽo, khắc họa nên đường nét sườn mặt sâu sắc trong ánh sáng và bóng tối mờ ảo.

Giọng hát này mà hát tình ca thì quả là chết người.

Khương Nghê ngồi cạnh chiếc bàn gỗ nhỏ gần anh nhất. Đầu cô hơi nghiêng, ánh mắt vô định, gần như không còn tiêu điểm. Thần kinh bị cồn làm tê liệt, não bộ đã ngưng hoạt động, chỉ còn đôi tai vẫn chăm chú lắng nghe từng âm tiết.

“Nếu em đã quyết chẳng lấy ai ngoài anh, rồi cuối cùng cả hai cũng hóa thành tro bụi, cả đời chờ đợi một ngày cần phải đánh đổi…”

“Dưới chân núi Phú Sĩ”, một bài hát có liên quan đến núi tuyết.

Tối hôm trước, cô vẫn còn đầy hứng thú nói rằng muốn đi Hokkaido ngắm tuyết, ngắm hoa anh đào, ngâm mình trong suối nước nóng, nhấp chén rượu sake.

Cô thậm chí còn có ý đồ xấu. Cố tình ghé tai anh nói: “Khi ngâm suối nước nóng, anh không được mặc gì đâu nha.”

Đèn lồng đỏ xanh và lửa trại của quán rượu ngoài trời đan xen, chiếu rọi khuôn mặt ửng hồng của cô.

Chẳng biết có thể dùng tình yêu để biến núi Phú Sĩ thành của riêng không? Khương Nghê không biết nữa, khi đó cô chỉ ngây dại nghĩ: Liệu cô có thể, biến người đàn ông này thành của riêng mình không?

Hồi ức chợt ùa về, rồi lại đột ngột biến mất.

Khương Nghê nhớ rõ mồn một khi đó, một khúc ca tiếng Quảng Đông vừa kết thúc. Quán bar ngoài trời vẫn tĩnh lặng, Tần Nghiễn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng hết cả thảy ánh trăng dịu dàng nhất của núi tuyết Cống Lạp trong đó.

Thế nhưng ngay lúc này, Khương Nghê lại không thể lãng mạn được. Cô cứ ngây người nhìn màn hình điện thoại của mình.

Không rõ từ lúc nào, trên màn hình lại hiện lên một câu nói nữa. Đó là câu cô vừa chỉnh sửa, định trả lời ba câu hỏi của Tần Nghiễn.

Lúc cô gõ câu này, trong lòng có chút giận dỗi. Ấy thế nhưng giờ nhìn lại, đoạn hội thoại trên màn hình đã hoàn toàn đổi khác.

Tần Nghiễn: [Da trắng thế nào? Xinh đẹp ra sao? Chân dài bao nhiêu?]

Tần Nghiên: [Kiểu như này à?]

Tần Nghiên: [Ảnh.jpg]

Đó là ảnh của cô.

Tấm ảnh này vừa được chụp bởi Tần Nghiễn.

Còn trên màn hình, câu trả lời của cô là: [Sao? Thích kiểu này à?]

Thẳng tuột và đầy thách thức.

Tin nhắn đã gửi đi ba phút rồi, Tần Nghiễn chưa trả lời.

Khương Nghê nhắm mắt lại, ngại không tả nổi.

Cô có nên giải thích về cái vụ hiểu lầm oái oăm này không nhỉ? Nhưng giải thích sao đây?

Kiểu gì cũng thấy giả tạo quá.

Đột nhiên, một tin nhắn màu xanh mới bật lên.

Tần Nghiễn: [Không được à?]

Lời tác giả:

Được chứ!

Bình Luận (0)
Comment